Chương 165

– Vậy tức là …- Ninh Ninh hỏi, – Anh tới là để gϊếŧ em?

Văn Vũ chỉ nhìn cô, không nói lời nào.

– So với Thỏ tiên sinh, em mới là lựa chọn ưu tiên nhất đúng không? – Ninh Ninh nhìn thẳng vào anh, – Dù sao Thỏ tiên sinh cũng chỉ là một trong số những người đeo mặt nạ, mà em lại là thủ lĩnh của họ.

Văn Vũ không thừa nhận, nhưng cũng không phản bác.

Nhưng với sự hiểu biết của Ninh Ninh với anh, sự im lặng vào lúc này của anh chính là ngầm thừa nhận.

– Nhưng mà anh lại không thể ra tay được. – Cô cười với anh.

Nói xong, cổ họng cô bỗng mát lạnh.

Một con dao kề ngay trước cổ họng cô.

– Nếu như bây giờ anh gϊếŧ em thì em vẫn là Ninh Ninh trong trí nhớ của anh. – Chuôi dao nằm trong tay Văn Vũ, anh thoáng như giải thích với Ninh Ninh, lại thoáng như tự nói với mình, – Em sẽ không phạm nhiều sai lầm như vậy, em sẽ không biến thành như sau này.

Con dao đặt ngay trên cổ, lạnh như băng.

Ninh Ninh cụp mắt xuống nhìn nó, kỳ lạ là tại sao cô không hề thấy sợ chút nào?

Nghĩ kỹ một chút, cô hiểu ra ngay.

Ánh mắt tin tưởng nhìn Văn Vũ, cô dịu dàng nói:

– Anh không nỡ ra tay.

Văn Vũ:

– …

– Em rất hiểu anh, giống như em sẽ không bao giờ làm tổn thương anh, anh cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương em. – Ninh Ninh giơ tay lên, – Chứng cứ chính là cái này.

Ngón tay mềm mại giống như gió xuân, m ơn trớn ánh mắt của anh.

– Từ trước đến nay anh đều chưa từng nhìn thấy người đeo mặt nạ. – Ninh Ninh cười, – Chứng minh trong lòng anh còn có hy vọng.

Những ngón tay chậm rãi đặt trên ngực anh, cô nhẹ giọng hỏi:

– Lòng tin làm cho anh kiên trì đến bây giờ thật sự là gϊếŧ em hay sao?

Trái tim tĩnh lặng tưởng như đã ngừng đập bỗng đập dữ dội vào giây phút ấy.

– Rất nhiều người đều cảm thấy đây là một loại thiếu hụt. – Văn Vũ khẽ nói, – Trong tương lai, chỉ có những đứa trẻ vài tuổi mới không thể nhìn thấy người đeo mặt nạ, nhưng nếu chúng không thể nhìn thấy người đeo mặt nạ, điều đó có nghĩa là chúng sẽ không thể đối phó hoặc trốn thoát khỏi người đeo mặt nạ, vì vậy cha mẹ của chúng sẽ buộc chúng phải trông thấy họ…Có lẽ anh là người cuối cùng không nhìn thấy người đeo mặt nạ…

Anh cúi nhìn lồ||g ngực của mình, nhìn bàn tay đặt trên ngực mình, đột nhiên nở một nụ cười gượng gạo, dùng hai tay nắm lấy tay Ninh Ninh chuyển tay kia đặt lên trán mình.

– Nguyên nhân đúng như em vừa nói. – Anh hơi nghiêng người, gần như thành kính dán trán lên đầu ngón tay cô, giống như Thiên Sứ cúi đầu trước ánh sáng tín ngưỡng của mình, nhắm mắt cười khổ nói, – Hy vọng trong lòng anh vẫn tồn tại. Anh vì em mà đến, vì nhân loại mà đến, anh muốn cứu em, muốn cứu vớt tất cả mọi người. Cho nên…

Anh mở mắt ra nhìn Ninh Ninh, trịnh trọng nói:

– Anh nhất định phải tìm ra nguyên nhân vì sao em lại đứng về phía người đeo mặt nạ.

Cùng lúc đó, ở ngã tư đường nào đó.

– Phù phù phù…

Thỏ tiên sin thở hồng hộc chạy phía trước, được nửa đường thì dừng lại, quay đầu nhìn phía sau.

Thấy Văn Vũ không đuổi theo, gã thở phào nhẹ nhõm, một luồng sáng trắng chói mắt đột nhiên chiếu vào một bên mặt của gã, gã theo phản xạ giơ tay lên cản lại, giây tiếp theo…

“Uỳnh.”

Một chiếc BMW đậu bên đường, cửa sổ hạ xuống, một cái đầu từ bên trong thò ra ngoài, sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ:

– Toang rồi toang rồi, hình như anh vừa đυ.ng vào ai đó.

– Không phải chứ? – Bạn gái anh ta hoảng sợ kêu to, sau đó cửa hai bên mở ra, hai người đi dạo một vòng, cuối cùng đều thở phào nhẹ nhõm, bạn gái đập tay vào chủ xe:

– May mà không có ai, anh làm em sợ chết đi được.

– Có…Có người… – Thỏ tiên sinh bị đυ.ng ngã ven đường mãi cũng không đứng dậy được vươn tay run rẩy về phía họ, yếu ớt gọi…

Chiếc BMW phóng vυ"t qua anh ta, cuộn bụi đường lên bụi mù làm gã ho liên tục.

– Cứu với…- Sau khi ho ra mấy dải cuộn phim màu đen, Thỏ tiên sinh tiếp tục yếu ớt gọi lên, – Tôi sắp chết rồi, cứu với…

Người đeo mặt nạ có một chỗ lợi khi làm người đeo mặt nạ – chính là lúc gϊếŧ người thì thần không biết quỷ không hay không ai thấy được. Nhưng cũng có chỗ bất lợi – chính là lúc bị người ta gϊếŧ cũng thần không biết quỷ không hay không ai thấy được.

Thỏ tiên sinh nằm dưới đất r3n rỉ đau đớn nửa ngày, nhưng nửa đêm, trên đường vốn đã không có mấy người đi đường, những người đi đường đó không nhìn thấy gã, không nghe thấy giọng nói của gã.

Một người trong đó dẫm vào tay Thỏ tiên sinh, Thỏ tiên sinh vốn đã bị thương nặng ở tay thét lên đau đớn:

– Á!!

– A! – Người đi đường cũng kêu lên, giơ chân lên nói, – Chết tiệt, hình như tôi vừa dẫm lên thứ gì đó mềm nhũn. Buồn nôn quá, đáng sợ quá. Chúng ta mau đi đi.

Con khốn, sau này tao sẽ gϊếŧ mày…

Kẻ gϊếŧ người hàng loạt chỉ còn một hơi thở thầm thề trong lòng, sau đó mang theo sự căm hận đối với thế giới cùng với sự căm hận đối với phụ nữ và sự không cam lòng mà nhắm mắt lại…

– Ồ…- Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu gã, – Anh làm gì mà khiến mình thảm thế này!

Thỏ tiên sinh mở mắt ra.

Thạch Trung Đường ngồi xổm ở bên cạnh gã, nghiêng đầu nhìn gã, hơi có vẻ nghịch ngợm nháy một bên mắt phải:

– Muốn giúp đỡ không? Muốn gọi 1 không.

– 111111!!

Thạch Trung Đường cõng gã trên lưng đi đến một phòng khám.

Thỏ tiên sinh nhìn biển hiệu: Phòng khám thú y bác sĩ Nhân Tâm.

– Tôi muốn đến bệnh viện chính quy. – Thỏ tiên sinh phẫn nộ nói, – Anh không thể bởi vì tôi mang mặt nạ thỏ mà đưa tôi đến bác sĩ thú y được.

– Anh muốn đến bệnh viện chính quy để bác sĩ dùng dao phẫu thuật với không khí à? – Thạch Trung Đường lắc đầu, sau đó bắt đầu gõ cửa, – Là tôi, Thạch Trung Đường, mở cửa đi.

Thỏ tiên sinh vừa định khuyên anh đừng tốn công tốn sức làm gì, vừa rồi mình gào thét cả nửa ngày bên đường mà có ai để ý đến đâu.

Một giây sau, cửa mở ra.

Thỏ tiên sinh: – …

Đứng sau cánh cửa cũng là một người đeo mặt nạ, một chiếc mặt nạ có khuôn mặt mèo rất xứng với cửa hiệu bác sĩ thú y kêu lên:

– Ôi chà chà, con thỏ nhỏ đáng thương, mau đưa anh ta vào đi.

– Gì mà con thỏ nhỏ, ông đây đã bốn mươi tuổi rồi! Còn nữa, ông đây không muốn khám bác sĩ thú y.

Dù cho Thỏ tiên sinh cực lực phản đối thế nào thì vẫn bị gây mê và đè lên chiếc giường bệnh thú cưng…

Cũng không biết là mạng gã còn chưa đến đường cùng hay là kỹ thuật của mặt nạ mèo quá cao siêu mà sau khi cấp cứu thì thương thế của gã đã dần dần ổn định lại.

Đợi đến khi Thỏ tiên sinh một lần nữa mở mắt ra, thân thể gã và cả ngón tay đều đã được băng bó kỹ, vết thương không còn chảy ra cuộn phim màu đen nữa.

– Nói một chút đi. – Một thanh âm từ bên giường truyền đến, gã quay đầu sang, trông thấy Thạch Trung Đường đứng bên mép giường, một người đeo mặt nạ mèo đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt v3 con mèo trắng nhỏ đang nằm trên đùi anh ta.

– Anh đã gặp phải chuyện gì? – Thạch Trung Đường hỏi, – Bị xe đυ.ng thì thôi, làm sao mà tay cũng bị người ta cắt thành vết sâu như thế? Là ai làm?

Thỏ tiên sinh nhìn anh, không dám nói thật.

– Tên này hiện tại đang giúp mình là bởi vì không biết mình ra tay với bạn gái nó. Một khi nó biết…- Thỏ tiên sinh nghĩ trong bụng, – Chờ chút, có phải nó đã biết gì không? Bằng không tại sao lại phải dẫn mình tới khám bác sĩ thú y?

Gã ác ý suy đoán suy nghĩ của Thạch Trung Đường, bởi vì bản thân là người xấu cho nên nhận định đối phương cũng là người xấu.

– Lúc vào bếp ăn vụng thì bất cẩn đυ.ng phải giá đựng dao các loại. – Thỏ tiên sinh tìm bừa một lý do, – Họa đến dồn dập, về sau lại bị xe đυ.ng, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, nếu không nhờ anh vừa lúc bắt gặp…

– Coi như anh gặp may, bạn gái tôi tối nay làm thêm, tôi tới đón em ấy về. – Thạch Trung Đường hỏi gã, – Đúng rồi, anh với vợ anh thế nào rồi?

Thỏ tiên sinh lặng thinh một lúc mới đáp:

– Vẫn thế thôi, chán lắm, cô ấy có cuộc sống riêng, tôi cũng vậy. Tôi làm sao mà so với anh anh được, bạn gái biết rõ anh là người đeo mặt nạ mà còn nhất quyết ở bên anh…Nói thật, tôi rất hâm mộ anh.

Nói là hâm mộ, không bằng nói đố kỵ thì đúng hơn.

Đố kỵ muốn đổi Nhân Sinh của mình với anh.

Thạch Trung Đường bật cười, đang định mở miệng nói chuyện thì trên lầu chợt có tiếng bước chân.

Ba người cùng nhau nhìn lên trên, tiếng bước chân vẫn dừng ở cầu thang, không đi xuống tiếp nữa.

Nhưng có giọng nói một nam một nữ vang lên.

– Thế nào, ông xã, phía dưới có ai không?

– Không có…

– Thế sao đèn lại bật, có phải hôm nay lúc đóng cửa tiệm anh quên không?

– Chắc không đâu…

Một nam một nữ từ trên lầu đi xuống, người phụ nữ đi đằng sau, người đàn ông đi đằng trước, trong tay còn cầm một cây gậy golf để tăng thêm can đảm.

Con mèo đang nằm trên đùi người đeo mặt nạ lỗ tai khẽ động đậy, mở mắt ra nhìn, sau đó đột nhiên nhảy xuống đùi cô ấy, chạy đến trước mặt đôi nam nữ kia kêu meo meo.

– Cục cưng, có phải em đói rồi không? – Người phụ nữ từ sau lưng người đàn ông đi ra, ôm lấy con mèo, ngón tay gãi cằm của nó, còn mèo thoải mái nhắm mắt lại, cô ta vừa trêu chọc con mèo vừa ra lệnh cho người đàn ông, – Đi đi, anh đi làm chút gì ăn cho cục cưng đi.

Người đeo mặt nạ mèo thở dài buồn bã, nhìn về phía con mèo nói:

– Chồng tôi đã có người phụ nữ mới, mèo của tôi cũng có chủ nhân mới.

Đây là mèo nô nổi tiếng trong Rạp chiếu phim Nhân sinh.

So với chồng thì cô ấy quan tâm mèo của cô ấy hơn.

Vì mèo mà bỏ việc, vì mèo mà mở phòng khám thú y, vì mèo mà kết hôn muộn, vì mèo mà mãi không chịu sinh con, cuối cùng vì cứu con mèo của mình khỏi bị bánh xe kẹp trúng mà cô ấy trở thành người đeo mặt nạ, sau khi trốn ra khỏi Rạp chiếu phim Nhân Sinh, cô ấy ngay lập tức về nhà tìm con mèo của mình.

Chồng mình có người mới không quan trọng, điều làm cô ấy chán chường buồn bã lại là con mèo của cô ấy.

– Thói đời là thế mà. – Thỏ tiên sinh như đồng cảm, vỗ vai an ủi cô ấy, trong giọng nói mang theo chút căm hận, – Bất kể là đàn ông phụ nữ hay là mèo thì đều như nhau cả, chỉ bởi vì trên mặt chúng ta đeo mặt nạ liền không coi chúng ta là người, nói thẳng ra là kiếm cớ cho sự thay lòng đổi dạ của mình.

Thạch Trung Đường nhìn gã:

– Cũng không phải người nào cũng như vậy đâu.

Thỏ tiên sinh giận giữ, gã hận người bình thường, càng hận người đeo mặt nạ hạnh phúc như Thạch Trung Đường hơn, Thạch Trung Đường không cần làm gì cả, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đủ khiến cho gã thấy tự ti mặc cảm.

Gã không kìm được mắng:

– Bớt nói mấy câu châm chọc đi. Anh cho rằng người nào cũng may mắn như anh hay sao? Hầu hết người đeo mặt nạ đều sống như tôi, cô đơn, không người quan tâm để ý, đào tim móc phổi cho cô ấy, nhưng cô ấy lại thản nhiên mang cho chó ăn….

– Đi đi, nơi này là nhà người khác, anh kích động cái quần gì? – Thạch Trung Đường lười tranh luận với gã, phẩy tay với người đeo mặt nạ mèo. – Tôi đi đón bạn gái đây, nếu như cô không ở lại nơi này được thì tôi giới thiệu chỗ khác cho cô.

Thái độ phớt lờ này của anh càng khiến Thỏ tiên sinh phẫn nộ, đang muốn tiếp tục mắng, bỗng nhiên ngây ra một lúc, nở nụ cười.

Gã mắng, Thạch Trung Đường không thèm để ý, gã cười, ngược lại làm cho anh nảy sinh chút hiếu kỳ, hỏi:

– Anh cười cái gì?

– Ha ha, ha ha ha ha…- Thỏ tiên sinh cười chảy cả nước mắt, đến mức động phải vết thương lại đau đến run rẩy, nhưng dù vậy gã vẫn cười, cười cho Thạch Trung Đường nhìn.

– Rạp chiếu phim Nhân Sinh vẫn rất công bằng, anh cũng không hề may mắn tôi nghĩ. – Thỏ tiên sinh chỉ vào phía sau Thạch Trung Đường, – Nhìn đi.

Phía sau anh là một chiếc gương.

Nhìn mình trong gương, Thạch Trung Đường thì thào:

– Làm sao có thể…

Anh đưa tay giật lấy tóc mình, sau đó từ từ mở lòng bàn tay ra. Trong lòng bàn tay anh là một nắm tóc nửa trắng nửa đen.

Hết chương 165