Chương 1: Tái Sinh

Câu chuyện của Tịnh Thù bắt nguồn từ câu ca cổ "Tịnh nữ kỳ thù, sĩ ngã vô Thành ngung”. Đây là nguồn cảm hứng cho tên cô.

*Tịnh nữ kỳ thù, sĩ ngã vô Thành ngung: Cô gái xinh đẹp, hẹn hò cùng ta dưới góc tường thành.

Trong cái thời khắc cuối cùng của tận thế, dưới sự quản lý cứng rắn của chính quyền địa phương, gia đình Tịnh Thù mới khắc khoải sống sót đến năm thứ chín.

Nhưng khi đó, nạn đói đã lan tràn khắp nơi, mỗi mẩu thức ăn trở nên cực kỳ quý hiếm.

Tại thời điểm quan trọng ấy, Tịnh Thù vô tình khởi động khối Rubik và thu được một không gian di động màu mỡ, nơi cô có thể trồng trọt, nuôi dưỡng cha mẹ mình khỏi cơn đói cùng cực.

Nhưng ai ngờ rằng, sau bao nhiêu năm cẩn trọng trong thế giới hỗn loạn, cô lại gặp họa từ chính máu mủ của mình!

Tịnh Thù ân hận, cô không nên giúp đỡ dì út. Mẹ cô luôn cảm thấy áy náy:

"Anh cả của mẹ qua đời thật là thảm thương, giờ chỉ còn mỗi dì út thôi, chúng ta cứ lén lút giúp đỡ cô ấy bằng ít thức ăn đi."

Không ngờ, dì út sau đó đã dẫn cả nhà tới và nói:

"Chị, em biết là chị đã tìm ra kho lương thực bí mật của Vương Thông Tư, không thì làm sao chị có nhiều thức ăn như thế này chứ? Chị chỉ cần dẫn chúng em tới đó một lần, đỡ phải mang qua mang lại, có một ít này cũng chẳng đủ. Chị yên tâm, chỉ có hai nhà chúng ta biết bí mật này thôi."

Mẹ Tịnh trong phút chốc không biết phải xử lý thế nào, bà bỗng dưng cảm thấy tức giận, làm sao em mình lại làm như vậy? Giúp nó chỉ vì một chút máu mủ cuối cùng, sao có thể xem như là lẽ đương nhiên được?



Tịnh Thù quá tức giận, đã đuổi họ ra khỏi nhà và từ mặt họ.

Về sau, chú Tôn, người bạn thân của cha cô cũng đưa gia đình mình đến.

Ông ta quỳ gối, đôi tay run rẩy nắm chặt mười vạn tệ tiền nợ cha cô từ mười ba năm trước, nước mắt ông ta lăn dài nói:

"Coi như vì tôi đã giúp anh trước đây, lần này hãy cứu giúp chúng tôi đi!"

Ông ta có ơn với cha cô nên cha không thể không mời cả gia đình ba người vào nhà, và họ đã thức trắng đêm để trò chuyện.

“Tiền này nếu như có thể dùng được mười năm trước thì còn có ích, còn bây giờ trong tận thế này, giá trị duy nhất của nó chỉ là để nhóm lửa thôi. Hơn nữa, tình nghĩa của ngày xưa lúc cho vay số tiền này đã đủ để trả rồi.”

Tịnh Thù cười hạt đốt nắm tiền và ném vào trong lò sưởi.

“Nợ tình cảm thật khó trả.”

Ba cô nói xong lại nhớ đến chuyện em vợ làm phiền về chuyện lương thực những ngày gần đây, ông thở dài nói:

“Đúng là thời buổi này, mọi người đều bị lương thực ép bức quá.”

Ai ngờ tối hôm sau, chú Tôn cùng dì út bất ngờ phối hợp tấn công.

Tịnh Thù trong cơn hỗn loạn đã phản kháng mạnh mẽ và bị họ gϊếŧ hại ngay tại chỗ. Tuy nhiên, trước khi qua đời, cô cũng đã kéo theo vài người làm bia đỡ đạn.



"Hừ, chờ xem ngày mai chính phủ sẽ phán xét như thế nào đi. Đừng hòng có ai chạy thoát."

Tịnh Thù mơ hồ nghĩ và mất đi ý thức.

Đáng tiếc là không gian trong khối rubik không thể chứa người.

...

Không biết đã bao lâu, cô cảm thấy cổ họng nóng rát như có lửa, Tịnh Thù cố gắng ho mấy tiếng rồi đột nhiên tỉnh giấc, cô ngồi bật dậy và nhìn quanh phòng với ánh mắt hoài nghi.

Cảnh tượng trước mắt thật quen thuộc: Những chiếc kệ sách, bàn máy tính và chiếc giường mềm mại ấm cúng.

Đây không phải là phòng ngủ của mình trước khi tận thế sao?

Trái tim Tịnh Thù đập thình thịch, cô lấy chiếc điện thoại trên giường, nhìn ngày tháng: 1 tháng 11 năm 22xx, thứ ba, 10:39 sáng.

Đây là hai tháng trước khi ngày tận thế đến, cô đã trở lại mười năm trước, khi mình mới chỉ 22 tuổi, đang ở độ tuổi đẹp nhất của một cô gái vừa tốt nghiệp đại học.

"Mình... đã được tái sinh sao?"

Tịnh Thù siết chặt lấy chiếc chăn, đôi tay cô trở nên tái nhợt, cô biết rằng đây không phải là giấc mơ.