Lãnh Ly vội vàng lao tới đỡ lấy thân thể người đàn ông, ngón tay ả vô tình lướt qua vùng cổ tay của hắn liền đó bởi vì nhiệt độ nóng bỏng hơi kia làm loạn tưng bừng.
"Khước, anh sao thế này?" Ả nâng lên thân thể hắn đang mất cân bằng đổ xuống, Tu Thần Khước một tay đỡ trán, hai chân lông mày đậm gắt gao nhăn lại bởi vì cơn đau tác động.
Đỉnh đầu hắn liên tục bổ xuống từng trận lực đạo tựa như bị ai đó giáng đòn đao búa, đau tới độ thần sắc nhanh chóng trở thành thâm u khó coi.
"Khước, anh làm sao thế? Khước..."
"Thuốc..." Hắn quyét đôi con ngươi mờ đυ.c qua nhìn ả ta, thân thể cao lớn mặc dù đã cố gắng chịu đựng rất nhiều tác động từ trận đau đớn nhưng vẫn không tránh khỏi chao đảo.
Giọng nói hắn ta tuỳ thời khắc đều tản ra tín hiệu nguy hiểm, khiến Lãnh Ly vô thức rợn tóc gáy.
"A? Thuốc?" Ả giật mình, theo bản năng đứng dậy chạy đi về phía trong phòng lục tìm thuốc.
Lúc này anh em Hắc Huyền Bạch cùng lúc vào tới, hốt hoảng nói "Ông chủ làm sao rồi?"
Hắc Bạch đỡ lấy hắn ta nằm lại ở trên ghế sa lon, quả nhiên hắn di chứng cũ kia phát tác lại cho nên phát sốt, giờ phút này thiêu tới mức ngũ quan người đàn ông dần chuyển đỏ, ấn đường hắn nhăn thật chặt thành hình chữ thập, hiển nhiên là rất khó chịu.
Lãnh Ly không dám chậm trễ, chạy nhanh đi tìm hộp thuốc những lần trước đã từng giúp hắn ta uống qua, thuận tiện lấy một cái khăn lông chườm lạnh vắt nước đi rồi đặt ở trên trán hắn.
Hắc Huyền cẩn thận xem qua hộp thuốc, mới lấy ra mấy viên khỏi lọ, đút giúp hắn uống vào.
Tu Thần Khước cổ họng nuốt qua dòng chất lỏng lành lạnh tương phản kịch liệt so với độ nóng bỏng trong cơ thể, khó khăn hô hấp.
"Tiểu thư, cô giúp chúng tôi trông chừng ông chủ..." Hắc Huyền hướng ả nói "Bạch, mau liên lạc với Lục tiên sinh đi, không thể cứ để ngài ấy thế này được."
Hắc Bạch gật đầu, tay thuận thế rút ra điện thoại trong túi quần dự định bấm liên lạc với một dãy số. Thì lúc này người đàn ông nằm trên sa lon hai hàng lông mi dài run tới lợi hại, thật lâu sau, mới gian nan mở một lượt nhìn bọn họ.
"Không cần gọi, đi ra ngoài." Giọng hắn mặc dù vừa mới uống xong số thuốc cùng nước lạnh kia cũng không đỡ hơn là mấy, khàn khàn ra lệnh.
Hắc Huyền vội vàng lắc đầu "Ông chủ, thân thể ngài thật sự cần phải điều trị thêm nữa, nếu không cứ thế này sẽ..."
Anh ta còn chưa nói xong câu nói, liền đó bởi vì Tu Thần Khước cắt đứt "Đi ra ngoài."
Bộ dáng người đàn ông chật vật vô cùng, do cơn đau tác động nặng nề cho nên trên mặt hoàn toàn không còn lưu lại một chút huyết sắc, trong con ngươi đen như phủ mực thâm sâu không lường trước được là một mảnh u ám.
Rõ ràng chỉ là một thân ảnh suy yếu nằm đó, giống như bất cứ khi nào cũng có thể ngất đi. Nhưng âm thanh phát ra lại đủ khiến người khác linh hồn phân tán, quỷ môn quan mở ra trước mặt.
Nhất thời anh em Hắc Huyền Bạch chùn lòng, không thể kháng lệnh cho nên do dự hồi lâu cũng chỉ có thể nhìn nhau lui ra ngoài.
Ra đến huyền quan gặp được Adam đi vào, không ai ra hiệu cho ai rất biết điều đứng ở bên ngoài cửa canh chừng...
Trong phòng khách bây giờ chỉ còn lại hắn cùng Lãnh Ly, Lãnh Ly lại an tĩnh ngồi bên cạnh giúp hắn ta hạ sốt. Liên tục nhúng ướt khăn chườm lạnh, chính là, tay còn chưa chạm được tới cái trán hắn đã thấy hắn hô hấp trầm trọng, nâng tay bắt lấy cổ tay ả ta chế trụ lại.
Hắn mơ hồ là dùng gần hết toàn bộ lực, ả có thể cảm giác được lửa nóng qua bàn tay hắn bởi vì quá dùng sức mà phát run.
"Thả lỏng đi Khước, anh phát sốt, em phải giúp anh hạ nhiệt độ xuống." Lãnh Ly nhẹ nhàng muốn thoát khỏi sự chế trụ của hắn, mở miệng nói.
Tu Thần Khước mơ màng theo bản năng bài xích sự đυ.ng chạm, nâng mi nhìn bóng dáng mờ ảo trước mắt, đỉnh đầu lan tới trận đau đớn khiến ý thức hắn cũng dần không chịu đựng được mà sụp đổ.
Trong lúc mê sảng nửa tỉnh nửa không hắn trông thấy trước mắt một mảnh hão huyền, không thấy rõ khuôn mặt mặt cô gái kia là ai, bất giác lẩm bẩm "Là em..." Thanh âm hắn khàn đυ.c tới cực điểm, cánh môi hoa hồng thời khắc này nhợt nhạt không còn sức sống "Cố Tư Vũ..."
"..."
Lãnh Ly bất giác vặn chặt chiếc khăn ướt trong tay, mặt mũi bỗng vặn vẹo biến sắc.
Lông mi dài rợp bóng của hắn hơi chớp chớp dần thả lỏng đi cảnh giác, tay từ trên cổ tay ả ta chậm chạp không muốn dời đi, ý thức rõ ràng là đã bởi nhiệt lượng kia thiêu cháy hết sạch dẫn tới lâm vào mê sảng.
"Tôi nhớ em..." Tu Thần Khước kéo kéo khoé môi trắng bệch thì thào lên tiếng "Cố Tư Vũ, tôi rất nhớ em..."
Hắn tuy rằng chỉ nói được nhẹ nhàng trong mộng nhưng chính là Lãnh Ly nghe vào trong tai, lại cảm thấy nói không nên lời, chua xót cùng vô cùng đau lòng.
Những lời này, là những lời chân thật nhất trong thâm tâm hắn, phải không?
Ả bặm môi, ngón tay vặn cái khăn tới mức run run lên, ả biết nếu như hắn không mất đi trí nhớ về cô ta thì ả sẽ không có cơ hội kết hôn cùng hắn, vĩnh viễn không cho dù trước đây lẫn bây giờ và kể cả sau này.
Lãnh Ly hận thù trong đáy mắt cháy phừng, ả nhếch môi cười lạnh lại ánh lên sự độc ác, cầm lấy túi xách lấy ra một hộp thuốc màu trắng.
"Vậy thì Khước, anh quên cô ta đi, cả đời quên cô ta đi, vĩnh viễn đừng bao giờ nhớ lại nữa."
Cẩn thận quan sát chung quanh, chắc chắn không có điểm bất thường mới làm như tự nhiên nâng đầu hắn lên "Anh uống thêm thuốc đi nào, sẽ rất nhanh khỏi thôi..."
Xong, kẹp viên thuốc kia ở hai đầu ngón tay đặt giữa cánh môi khô khốc của hắn.
Người đàn ông tâm lý mơ hồ, hé mắt thấy đạo bóng lại gần, cảm giác được thuốc kia đút vào miệng, rồi dòng chất lỏng từ từ chảy xuống cuống họng.
Cơn đau đầu kia giảm xuống không ít, Tu Thần Khước được Lãnh Ly cẩn thận kê đầu trên gối bông, mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong giấc ngủ lại là hình ảnh cô gái kia dáng vẻ yêu kiều xinh đẹp nói gì đó, âm thanh nhu tình êm ái đem lòng người làm mát.
Nhưng mà, hắn lại càng lúc càng không rõ, khuôn mặt cô gái kia đang mờ nhạt dần đi...
Lúc này trên xe hơi Royce đắt tiền theo lộ trình di chuyển đến thành phố Hà Bắc, Cố Tư Vũ thất thần nhìn khung cảnh vụt qua tầm mắt bên ngoài cửa kính, đầu óc trống rỗng vô hồn hình dung. Không biết được rằng Tu Thần Khước, hắn ta đối với lời đề nghị kết hôn của Lãnh Ly sẽ trả lời thế nào? Hắn sẽ đồng ý hay không đồng ý...?
Phổn Sát ngồi ở ghế lái chính, nhếch mày qua quan sát cô, giả vờ bâng quơ nói "Cùng lắm chỉ là bị chủ nhân của ta đá mông một cái, việc gì phải so sad chứ hả?"
Cố Tư Vũ trong lòng vốn buồn bực, lại bởi vì mấy câu nói này của anh ta chọc tâm tình tốt lên, phì cười để lộ ra hàm răng trắng bóng mà đáp.
"Tôi không phải ông chủ của anh đá, mà là tôi đá anh ta đấy có biết chưa?"
Phổn Sát câu môi cười mấy tiếng đầy khinh thường, hơi híp mắt vẻ mặt mang theo phần khıêυ khí©h "Cho nên, cô đá ông chủ tới độ đau chân chính mình rồi?"
"..."
Ý của anh ta có phải là muốn nói cô không cam lòng chia tay ông chủ của anh ta mà là ngược lại tự mình, làm đau lòng mình đấy có đúng không hả?
Cố Tư Vũ trên trán xuất hiện vài vệt hắc tuyến đen ngòm, cô trừng mắt dùng mũi giày tông vào cổ chân anh ta, nghiến răng nói.
"Đạo hạnh của anh cao như vậy, thì chịu thay ông chủ mình một đá đi!"