Bầu trời ở Los Angeles cũng trùng hợp mưa tầm tã, khoảng chân trời trắng xoá không hồi kết hiện ra, trong phòng cao nhất toà thành thuộc tổ chức Mafia của Lôi Báo, không gian vốn yên tĩnh ngạt thở bỗng vang lên tiếng động lớn, bang bang, chiếc điện thoại thuận theo cánh tay người đàn ông mang cỗ sức lực mạnh mẽ văng vào tường gạch đen ngòm, vỡ tan tành thành từng mảnh vụn.
Khí tức áp bách khổng lồ đang trong không gian tàn phá tới mức chấn động, Hắc Huyền Bạch cùng Adam đứng bên cạnh mồ hôi chảy đầy trên trán.
"Bật định vị dò vị trí của Cố Tư Vũ." Tu Thần Khước mặc một thân âu phục tối màu chỉnh tề, hắn vốn đang dự tính trở về ngay bây giờ, nhưng liên lạc với cô đều thuê bao, trong lòng lạnh băng như dấy lên một mồi lửa.
Adam rất nhanh truy cập vào thiết bị thăm dò tần số, cậu ta bấm một dãy mật mã máy vi tính chuyên dụng được mở ra, đây chính là thiết bị công nghệ cao cấp nhất được đặt làm riêng dùng để định vị Cố Tư Vũ.
Lôi Báo hơi nhíu nhíu chân mày nhìn thao tác thuần thục của Adam mở miệng hỏi "Định vị từ ngoài vùng cũng được sao?"
"Đúng vậy ạ, chip điện tử được cấy trong người Cố tiểu thư cho nên mặc dù cô ấy đi bất cứ đâu trên thế giới đều sẽ tìm ra được nhờ tần số riêng, trừ phi cô ấy tháo nó ra."
Chip điện tử này theo lời ông chủ được cấy vào trong cơ thể Cố tiểu thư trong lúc cô ấy nằm viện hôn mê hậu quả sau vụ cháy mà đương nhiên ông chủ sẽ không để cô ấy biết được rồi...
Lôi Báo quyét mắt qua nhìn vị bằng hữu này của mình, tên này tính độc chiếm cao tới như vậy. Anh quen biết hắn cũng hai mươi năm nay đối với ấn tượng Tu Thần Khước là kẻ không gần nữ sắc, càng sẽ không làm ra loại chuyện giam nhốt một nữ nhân, xinh đẹp kiêu sa gì cho đành, anh đã từng gặp qua cô gái đó ngoại trừ cặp mắt rúng động lòng người ra thì đều hết sức bình thường.
Bốn năm trước Tu Thần Khước từ bỏ giới Hắc Đạo muốn trở thành thân thế trong sạch chỉ vì muốn kết hôn với nữ nhân họ Cố đó, những năm này bọn họ không thường xuyên gặp mặt nữa nhưng cũng chỉ nghe đồn là hắn mang nữ nhân này về dinh thự mặc cho cô ta không nguyện ý vẫn cưỡng chế ở bên cạnh.
Lôi Báo khoá ánh mắt ở trên người vị bằng hữu của mình, anh chậm rãi đứng dậy khoác lên người một chiếc áo lông nhung xám bạc, giọng nói trầm đυ.c vang lên "Đợi cơn mưa lớn tan đi chúng tôi sẽ hộ tống cậu về Châu Á."
Tu Thần Khước vẫn không rời đi đôi con ngươi khỏi khung cửa sổ, sấm chớp nhá trên bầu trời sáng quắc rọi lên ngũ quan sắc nét của hắn thời khắc này tản ra sự mờ mịt khó đoán biết.
"Tu tiên sinh, tín hiệu tần số từ trên người Cố tiểu thư hiện vẫn đang ở trong thành phố." Adam ngẩng đầu lên nói.
"Quay về." Cánh môi mỏng hoa hồng của hắn nhẹ nhàng phun ra hai chữ, sau đó hắn xoay người hướng phía huyền quan bước đi.
Lôi Báo trợn mắt, bắt lấy cổ tay của hắn "Cậu điên sao? Không thấy thời tiết như nào sao?"
Tu Thần Khước thậm chí nhìn anh ta cũng không có lấy một cái không lạnh không nhạt đáp "Buông ra."
"Cậu điên rồi, rất nguy hiểm, với thời tiết này dùng trực thăng rời khỏi California là không có khả năng!"
"Buông ra." Tu Thần Khước vẫn chỉ lập lại ngần ấy chữ.
Hắc Huyền Bạch đồng thời cũng đi theo sát phía sau hắn, Adam xách hành lý sau cùng khom người cúi đầu chào hỏi Lôi Báo "Lôi tiên sinh, đã tìm được Lawrence đang ở Châu Á, chúng tôi không còn việc gì nữa phải mạn phép rời đi thôi."
Hàng lông mày đậm của Lôi Báo khẽ nhăn lại "Rất nguy hiểm, từ Los Angeles đi phải qua thung lũng trung tâm rồi băng qua hai vịnh Suisun và San Pablo Thái Bình Dương mới rời khỏi lãnh thổ Hoa Kỳ, trung tâm luồng bão lại là Thái Bình Dương, dùng trực thăng di chuyển thế này quá mạo hiểm."
Adam nghe vậy nhất thời quay sang nhìn anh em Hắc Huyền Bạch, có chút do dự. Ngoài trời tiếng mưa ầm ầm đập vào gạch đá của toà thành, gây cho người ta cảm giác nao núng.
Tu Thần Khước không nhiều lời, trực tiếp kéo tay ra khỏi sự ngăn cản của Lôi Báo, hướng huyền quan mà đi tới thậm chí đối với mấy lời kia không bận tâm chút nhỏ nào.
Hắc Huyền Bạch mau chóng đuổi theo sau, Adam cũng bất đắc dĩ mới nói với Lôi Báo "Lôi tiên sinh, ngài hẳn cũng biết rõ tính cách của ông chủ này của chúng tôi, ngài ấy đã muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy không có chuyện thay đổi."
Lôi Báo thâm trầm nhìn bóng lưng Tu Thần Khước xa dần khỏi cánh cửa, thở dài một hơi "Đi thôi, tôi cùng với các cậu đến Châu Á."
Mưa dầm dã không có dấu hiệu ngớt, ba chiếc phi cơ chuyên dụng dưới bầu trời mịt mùng khởi động cánh quạt, nước bắn tung ra chung quanh đem không gian đặc quánh và những trận gió lớn hoà lẫn vào nhau tạo thành phong cảnh mơ hồ.
Từ chân trời truyền tới thanh âm ầm ầm vang dội, như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ bởi bóng tối của nó, hai hàng cảnh vệ cung nghênh bọn họ rời đi, ba chiếc phi cơ giống như ba con rồng lớn vô pháp vô thiên theo gió bay lên cao, tựa dung hoà một thể với bầu trời tăm tối kia vậy.
Lôi Báo cùng Tu Thần Khước và Adam trên một phi cơ, Hắc Huyền Bạch một phi cơ và đầu hổ cùng thuộc hạ ở một phi cơ, dưới sức giật của gió hiện thời thì cho dù có là máy bay cũng không di chuyển nhanh được thế nhưng mà với những phi công được huấn luyện cao cường thuộc hạ dưới trướng Lôi Báo anh thì lại là một chuyện khác. Cần kéo gạt nước liên tục hoạt động, trực thăng bay theo tốc độ tối đa hai trăm cây số một giờ, tầng khí quyển đen ngòm lướt qua cửa kính, mây đen như thể đè nặng xuống đỉnh đầu thỉnh thoảng còn nhá lên vài tia chớp sáng quắc.
Đôi con ngươi hắc diệu thạch của Tu Thần Khước thời khắc này nhìn vào một khoảng vô định, thần thái đều lạnh lùng không có chút nhiệt độ tình người. Hắn ngồi phía ghế đằng sau, hai chân chồng lên nhau, ngón tay thon dài trắng như khối ngọc lộ rõ ràng các khớp xương rất có tiết tấu gõ lên trên đầu gối.
Không khí bên ngoài gào thét, còn bên trong này lại yên tĩnh quái dị một cách lạ thường. Lôi Báo nhìn đồng hồ bạc đeo trên cổ tay, anh đi mà không nói với con bé đáng sợ kia lời nào chắc chắn về tới nó sẽ xé xác anh ra làm thức ăn cho cá...
Còn nữa, khóm hoa hồng nó trồng, lại bị tên chết tiệt này làm nát bét. Nghĩ tới thôi trên cái trán màu đồng của anh ẩn hiện gân xanh.
Tu Thần Khước, hắn ta là ông cố nội của anh đầu thai đi?
Bỗng một tiếng động lớn vang lên, cả chiếc phi cơ theo đó rung lắc mạnh dữ dội, Lôi Báo vươn tay chống đỡ lấy thân người cao lớn đang nghiêng ngả của mình, lạnh lùng hô lên "Có chuyện gì?"
Tên phi công ngồi phía trước liên lạc với các phi công khác qua bộ đàm, giọng nói rè rè của Adam truyền tới "Tu tiên sinh, có tập kích!"
Sau đó lại nghe tiếng súng nổ vang lên, cả tiếng lựu đạn, Tu Thần Khước ngũ quan không hiện lên một chút khẩn trương nào nhìn qua khung cửa sổ. Trông thấy chiếc phi cơ đang bay cách ước chừng khoảng năm mét, trên phi cơ một tên đang ngắm súng tỉa về phía này.
Đôi con ngươi hắc diệu thạch của hắn ta chuyển tối, giống như vòng xoáy to lớn bắn về hướng tên kẻ địch kia. Hắn nhanh chóng quay qua nói với Lôi Báo "Đem theo vũ khí không?"
Lôi Báo gật đầu "Có."
"Vào vị trí đi." Ngữ khí hắn nghiêm túc nói, sau đó hắn một sải chân lên phía trước túm cổ tên phi công lôi sang một bên "Lôi Báo, tôi cần súng tỉa."