Cố Tư Vũ căn bản là ngồi chờ hắn tới mệt mỏi, mới sốt ruột mở cửa dự tính ngó qua một chút.
Kết quả, vừa vặn nghe được cái câu trả lời này, trong lòng cô nhảy nhót nóng nảy một trận.
Phi! Hắn ta từ khi nào là chồng cô? Lão nhân gia à lão nhân gia, ngài có phải tự luyến thành bệnh hay không, lại biếи ŧɦái siêu cấp như vậy?
Tuy không nhìn rõ được thời điểm này trong phòng biểu cảm của mọi người thế nào nhưng cô cũng có thể lờ mờ tưởng tượng ra mặt mũi bọn họ chắc là xám xanh kinh hãi. Cố Tư Vũ nhón ngón chân, dựa tai vào khe hở của cánh cửa gỗ tập trung lắng nghe.
Từ phía trong truyền tới thanh âm run run của thầy hiệu trưởng "Cái đó, em ấy mới chỉ mười chín tuổi làm sao có thể có chồng a..."
Cố Tư Vũ tự nghẹn nước bọt chính mình, chồng cái rắm gì chứ, tin lời hắn được hay sao? Cô còn chưa tốt nghiệp đại học, vả lại hắn ta là tự nhận bản thân là chồng cô đấy chứ không liên quan gì có được hay không vậy hả?
Bất quá, lão nhân gia có nói cái gì thì cái đó đều đúng, không ai dám phản bác nửa câu a.
Tu Thần Khước xoay xoay cái mặt kính đồng hồ tản ra tia sáng hơi lạnh, nhấc chân thẳng tắp từ trên ghế lông nhung đứng dậy điệu bộ mang theo nét mệt mỏi lười biếng mà nói "Mười lăm tuổi, đã ngủ chung với tôi."
Bang bang bang, bạn có hiểu thế nào là sấm sét giữa trời quang không?
Từ trên đỉnh đầu Cố Tư Vũ có thể cảm giác tia chớp bổ thẳng xuống, cô suýt chút nữa đã không nhịn được lao vào trong kia đánh vào mặt hắn ta mấy cái. Giận tới mức trên khuôn mặt xinh đẹp co rút, hai hàm răng nghiến vào với nhau.
Tuyệt đối không có lần thứ hai kêu hắn tới bảo lãnh cô nữa đâu! Hắn sao có thể dùng ngũ quan nghiêm túc thật thà thốt ra những câu từ đi vào lòng người như vậy? Cho dù sự thật quen biết hắn từ lúc học cấp hai, mới mười lăm tuổi, nhưng là hắn cưỡng chế muốn cô dây dưa cùng hắn một chỗ có được không?
Bây giờ lại làm ra cái vẻ hai phía cùng tự nguyện thế kia là rất dễ dàng gây hiểu lầm a...
Đại ma đầu, cầu anh giữ lại cho bản thân chút liêm sỉ đi. Trong lòng Cố Tư Vũ nước mắt ròng ròng chảy.
Thầy hiệu trưởng miệng không ngậm nổi vào, run run không thốt nổi lên lời. Cô giáo họ Lương kia cũng loạng choạng đứng không vững, mặt mũi hết xám lại chuyển xanh.
Cho nên bọn họ là chọc nhầm phải vợ nhỏ của đại nhân vật, đại nhân vật lớn cường thủ hào môn cất công đi tới đây chỉ để xử lý chuyện vợ nhỏ một cái bài thi bị chấm gian lận? Loại chuyện không thực tế chút nào này, đánh chết họ cũng không muốn tin.
Chẳng khác gì nói, rồng lớn ngự giá tới nhà tôm...
Cô giáo họ Lương lắp bắp nói "Vậy tôi lập tức để cho học trò Cố qua lần thi này, lập tức cho qua..."
Tu Thần Khước không để ý tới cô ta, hướng thầy hiệu trưởng kia nhìn một cái "Cố Tư Vũ muốn làm gì, cứ để cho cô ấy làm."
"Được được được, Tu tiên sinh, làm gì cũng được..." thầy hiệu trưởng gật đầu như đánh trống.
Hắn tiếp tục nói "Bài thi về sau nếu cô ấy gian lận, cứ coi như không trông thấy."
"Được được được, không thấy không thấy, chúng tôi cái gì cũng không trông thấy..."
Cố Tư Vũ bên ngoài nghe được những lời này, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Hắn ta đây là dùng quyền thế đe doạ bọn họ chứ đâu còn thảo luận giúp cô làm lại bài thi nữa, hắn thẳng tắp ra lệnh phải chiếu cố cô rồi, con người này thật có tiềm chất của hôn quân.
Bỗng dưng cảm thấy Tu Thần Khước hắn ta cứ khốn khốn thế nào ấy nhỉ?
Người đàn ông không nhanh không chậm sải chân bước về phía huyền quan rời khỏi văn phòng giáo vụ, tâm tình ai nấy liền nới lỏng. Trong không gian nghe rõ ràng tiếng thở dài thườn thượt, sau đó nối liền xì xầm bàn tán.
"Học sinh của cô Lương thế nào lại là vợ của đại nhân vật này a...?
"Ban nãy doạ tôi sợ mất mật rồi!"
"Ngoài đời chưa từng gặp được anh ta, hôm nay có dịp nhìn mặt mũi, nam nhân sắc đẹp thịnh yến quả không sai!"
"Nhưng mà đại nhân vật này tính khí sao lại kỳ quái như vậy?"
"Đúng thật có chút quỷ dị thế nào ấy, không thấy chung quanh anh ta tràn cả ra khí lạnh hay sao?"
"Tôi không dám nhìn thẳng mắt anh ta nữa kìa..."
Tu Thần Khước không thèm để tâm tới bọn họ, nhìn nữ nhân đang đứng đợi mình ở phía hành lang nhất thời rơi vào trầm mặc không nói lời nào.
Cô gái mặc bộ đồng phục trắng, quần đen xuông, mái tóc đen tựa gỗ mun xoã xuống bên vai nhỏ hơi bay bổng theo gió, mắt bồ câu hướng phía lan can thắng cảnh không nhận thức được hiện diện của hắn.
"Đi về học đi." Tu Thần Khước càng nhìn càng thuận mắt ôn nhu, hắn không muốn nhiều lời chỉ lên tiếng nói cô quay trở về lớp học.
Cố Tư Vũ xoay người đối diện với hắn ta, hơi mỉm cười "Em tiễn anh một đoạn."
Hắn thâm u quan sát cô, không nói thêm gì chỉ chậm rãi đi đằng trước mặc kệ cho Cố Tư Vũ theo phía sau. Nhưng tốc độ di chuyển hình như hơi giảm lại so với ban nãy, có ý tứ muốn chờ đợi cô.
Cố Tư Vũ đương nhiên nhận thức ra được, khoé môi nở nụ cười tươi tắn. Tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy lòng bàn tay hắn, đem hơi lạnh kia xua tan đi mất trong tức khắc.
Quãng đường trở ra cổng trường học chính mọi người đều đồng nhất dạt hết sang hai bên tránh lối cho hắn cùng cô đi.
Tiễn hắn ta tới nơi đỗ xe, hai người không ai nói với ai câu nào lúc này mới lên tiếng "Mấy ngày tới tôi sẽ đi California." Hắn tuỳ tiện vén lên mấy sợi tóc xoã bên thái dương của cô ra sau vành tai.
Cố Tư Vũ chớp chớp mắt "Đi California làm gì nha?"
Cô nhớ kiếp trước khoảng thời gian này hắn ta rời đi công tác đâu đó chừng ba tháng thì phải. Nhưng vì không quan tâm cho lắm nên bỏ qua, lúc hắn trở về đã không gặp mặt cô suốt một thời gian dài, còn lý do làm sao cô cũng không biết rõ.
"Có chuyện." Hắn đáp.
"Vậy khi nào anh trở về?"
Tu Thần Khước mở nắm cửa xe, hơi dừng lại nhìn cô một hồi lâu, đôi con ngươi hắc diệu thạch se lạnh "Sẽ sớm."
Cô cũng không muốn hỏi hắn quá nhiều liền gật đầu "Anh đi đường cẩn thận chút nhé..."
"Em buổi sáng đi học buổi chiều trở về nhà ngoan ngoãn chờ anh." Sau đó hướng trên khoé môi người đàn ông hôn chụt hai cái rồi lạch bạch chạy đi mất.
Tu Thần Khước nhìn bóng dáng như con mèo nhỏ khuất sau cánh cổng, đứng trầm mặc quan sát không có vội rời đi.
Từ hướng ngược lại trông thấy một nữ nhân đang di chuyển lấm lét liếc nhìn hắn rồi lại quay đi giống như là tội phạm, đáy mắt hắn trong tức khắc đột ngột phủ thêm tầng sương lạnh.
Hắn dừng động tác mở tay nắm cửa xe ô tô, thần thái lười nhác nhấc chân đi đến gần bên cạnh cô ta.
Cô ta hoảng hốt dự tính chạy đi khỏi thì đã đã tiếp nhận cỗ sức lực to lớn của người đàn ông quăng vào tường gạch.
Tu Thần Khước vung tay bóp chặt lấy cằm nhỏ của cô ta, ngũ quan vốn không biến động kia lúc này đem cặp chân lông mày co lại với nhau, đôi con ngươi nguy hiểm mang theo vài vệt sáng loé lên độc ác giống như loài quỷ dữ.
Hắn nhếch môi, từ cổ họng phát ra thanh âm trầm khàn đầy áp bách nặng nề "Là cô lăng mạ Cố Tư Vũ?"
Cô ta run rẩy kịch liệt bên dưới sự kiềm chế của người đàn ông, miệng lắp bắp "Xin ngài..."
Giọng nói của hắn lạnh lẽo không mang tình người, tàn nhẫn tới mức đôi tai cũng phải rỉ máu.
"Hạ cấp, thì đừng cố tỏ ra thượng đẳng."