Thời điểm mà Cố Tư Vũ xuất viện đi học trở lại đã là khoảng thời gian vừa vặn bước vào kỳ thi.
Buổi sáng bảy rưỡi, Tu Thần Khước tiện đường đi công ty cho nên hắn ta cùng với Adam đích thân đưa cô đến trường.
"Anh yêu, tạm biệt." Cô mở tay nắm cửa xe bước xuống một chân, mỉm cười với hắn ta.
Hắn ừm một tiếng trầm thấp qua cuống họng, vẫn chăm chú đánh máy vi tính không có nghoảnh mặt nhìn cô cái nào. Con người này kiệm lời như vậy, Cố Tư Vũ buồn bực trong lòng, kiếp trước hay kiếp này đều chưa từng chứng kiến hắn nói quá dăm ba câu, cho dù có thì cũng chỉ quá tám chữ.
Cô thở dài, xem ra kế hoạch thuần hoá con mãnh thú này còn rất gian nan.
"Khi nào tan học sẽ nhắn tin cho anh."
Cố Tư Vũ dướn người chụt chụt hai cái hôn lên trên má người đàn ông, sau đó một tay xách balo lạch bạch chạy đi mất.
Ba giây đồng hồ khi cô gái chạy đi, hoà mình vào đám đồng học di chuyển trên sân trường nhộn nhịp, Tu Thần Khước mới rời mắt khỏi máy vi tính hướng ánh nhìn theo bóng lưng mảnh mai giống như con sóc nhỏ đang vui vẻ kia của cô.
Khoé môi đạm bạc xinh đẹp hơi khẽ cong lên, đáy mắt thâm u lan tràn đốm lửa nhỏ. Màu sắc thế giới chung quanh trong mắt hắn đều là trắng đen, chỉ có cô luôn lấp lánh rạng ngời như vậy, giống như là nắng mai, giống như là hàn quang...
Adam ngồi phía trên ghế lái chính, dè dặt nhìn ông chủ qua kính chiếu hậu, mở miệng nói "Tiên sinh, Cố Tiểu Thư cô ấy chắc sẽ không phát hiện ra đâu?"
Tu Thần Khước khôi phục vẻ cao lãnh, ngũ quan trước sau như một, bởi vì rèm cửa xe bên trái kéo xuống ngăn cản ánh sáng bên ngoài cho nên khuôn mặt hắn nửa sáng nửa tối, hiện ra cảnh phong tình liễm diễm ma mị lòng người.
Hắn đặt tay lên vành thành máy tính, chậm rãi gập xuống "Phát hiện thì thế nào?"
"A?" Adam bày ra vẻ mặt vô tội nhấc ngón tay gãi trên cái trán "Chỉ sợ rằng cô ấy náo loạn."
Tựa hồ thanh âm cậu ta vừa rơi xuống không khí trong xe liền đặc quánh ảm đạm, hắn ngả người dựa vào ghế lông thú, đại khái bởi vì vết thương nặng chưa lành hẳn kia mà hơi nheo mắt dựng người trở lại ở trong tư thế thẳng tắp. Dưới ánh sáng mờ mờ nửa đen nửa trắng, khuôn mặt hắn dường như trở nên nguy hiểm hơn.
Hắn chồng hai chân thon dài lên nhau trong điệu bộ tư thái mệt mỏi, mắt nhìn về một điểm vô định phía trước, giọng nói lười biếng trả lời "Sẽ không."
Không gian trở lại yên tĩnh, các đồng học đến trường bước qua đây không nhịn nổi tò mò ngó nghiêng qua lại chiếc Maybach tối màu âm trầm đậu ở bên ven đường. Chiếc xe không chịu rời đi, tắt máy, nguội lạnh tràn cả ra chung quanh.
Adam không có lệnh của ông chủ đương nhiên sẽ không có lá gan tự ý rời đi, chỉ len lén nhìn hắn qua gương chiếu hậu, vừa vặn thấy vẻ mặt hắn như là đang suy tính điều gì.
"Điều động Hắc Huyền Bạch quay trở lại đây, giao ả tiện nhân kia lại cho Thẩm Kiêu giải quyết." Một lúc lâu sau hắn mới lại lên tiếng "Sắp xếp lịch hai giờ chiều nay đi California."
"Cố tiểu thư sẽ đi cùng chúng ta sao?"
"California rất nhiều mối nguy hại, không thể để cô ấy theo."
Adam gật đầu, mặt mũi nghiêm túc "Vậy tôi lập tức sắp xếp để cho anh em Hắc Huyền Bạch bảo vệ tiểu thư."
"Không cần." Tu Thần Khước ngón tay thon dài gõ thành nhịp trên đầu gối "Hắc Huyền Bạch theo chúng ta."
Adam lập tức sửng sốt "Tiên sinh! Nếu như vậy..."
"Adam." Hắn hơi khẽ nheo mắt lại nhìn chăm chú cậu ta "Tôi tự biết làm gì."
Cậu nghe vậy cũng không dám phản bác hắn nữa, ông chủ trước sau đều đã có suy tính, nếu không đặt ra sẵn thiên la địa võng sẽ không làm liều. Đây chính là quy tắc hành động của ông chủ, nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay mới bắt đầu trở mình.
Tu Thần Khước, hai mươi chín tuổi, một mình điều hành hai giới Hắc Bạch Đạo đứng đầu Đông Nam Á.
Cho nên, tuyệt nhiên không phải con người bình thường, càng sẽ không tầm thường...
Cố Tư Vũ nhanh chóng vào trong lớp, lúc này đã bắt đầu bài thi đầu tiên.
"Em tới muộn..." cô thở gấp, mồ hôi phủ trên trán thành tầng lớp mỏng mịn, tay vịn vào cửa lớp.
Các đồng học nhìn thấy cô đã ngoảnh mặt lại nhìn, bắt đầu liền bàn tán xôn xao.
Cô giáo chủ nhiệm nâng lên gọng kính quan sát cô một lúc lâu mới gật đầu "Mau vào lớp đi."
Cô hướng phía bàn học cuối lớp gần cái cửa sổ ngồi xuống, các đồng học đã có người quay lên quay xuống nhìn ngó cô trên dưới khiến cho Cố Tư Vũ nhíu nhíu chân lông mày, trông cô có cái gì kỳ lạ lắm hay sao?
Đúng lúc bài thi vừa được phát cô cũng đồng thời nghe loáng thoáng hai người bạn ngồi cách đó không xa đang nói chuyện. Đại khái chính là về việc cô nghỉ học lâu dài, và...
"Cố Kiều mất tích rồi đấy biết không?" Một bạn nam thì thầm nói nhỏ bên tai bạn nữ.
"Hả? Cố Kiều chẳng phải là em gái Cố Tư Vũ?"
"Ngày mà Cố Tư Vũ quay lại học đầu tiên ấy, Cố Kiều cũng đồng thời mất tích rồi."
"Liệu họ có liên quan tới nhau không nhỉ?"
"Con gái mất tích, chẳng lẽ Cố gia không quan tâm chút nào sao?"
Cố Tư Vũ sửng sốt cảm thấy ngay cả lỗ chân lông cũng lạnh buốt, sống lưng dâng lên một trận đau nhức...
Cố Kiều mất tích?
Loại chuyện này khả năng duy nhất chỉ có Tu Thần Khước có thể làm ra, vậy là hắn ta đã biết ả là hung thủ định thiêu chết cô...
Tờ giấy trắng được phát tới bàn của cô, Cố Tư Vũ tâm tình rắm rối nhìn mấy dòng chữ in trên kia, các khớp ngón tay vô thức siết chặt thành quyền. Đúng là ả xứng đáng, nhưng rơi vào tay Tu Thần Khước hắn ta sẽ không để cho ả được hưởng cái chết dễ dàng như vậy, vạn nhất hắn sẽ hành hạ ả dần mòn trong sự đau đớn giống như loại hình thức kiếp trước cô đã chứng kiến bạn thân nhất của cô chết đi, nó đã trở thành nỗi ám ảnh bên trong sâu linh hồn cô và bây giờ đang bị khơi dậy mạnh mẽ...
Kiếp trước đây, người bạn duy nhất toàn tâm ý bên cạnh cô vì cô mà phải chịu cái chết đau đớn và tàn khốc nhất.
Cho tới tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ, khoảnh khắc bản thân bị hắn ta ép cô trợn mắt mà nhìn bạn mình chết, cơ thể không toàn vẹn, rời rạc thành từng mảnh thịt vụn.
Trong cổ họng Cố Tư Vũ dâng lên một chất dịch nhầy, khó chịu muốn nôn mửa.
Cô nắm chặt góc giấy bài thi khiến nó nhàu nát, từng đoạn ký ức như thời kỳ nguyên thuỷ ngủ yên được khai sáng dần dần hiện ra trước mắt...
Hình ảnh một cô gái gào khóc dữ dội, trên trán đầy máu nhìn về phía cô cầu cứu nhưng cô không làm được điều gì bởi tay chân đã bị khống chế chặt, chỉ biết liên tiếp chửi rủa tên một người đàn ông.
"Tu Thần Khước! Tên ác ma cầm thú, súc vật, anh không phải loài người...!" Cô nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ đυ.c ngầu.
Người đàn ông lười biếng quan sát cô vật vã trên nền đất, ngũ quan lạnh lẽo khiến tâm kẻ khác phải chảy máu, khí huyết sôi trào ngược.
Hắn cười như không cười, đoá hồng môi hé mở nói duy nhất một chữ "Gϊếŧ."
Bốn con ngựa đã trổ mã sức lực chẳng khác gì một cái xe máy rồ ga bắn ra chung quanh, chúng vọt về phía trước theo tứ phía đem thân thể cô gái nằm bất lực kia kéo căng rách thành nhiều mảnh. Không khí tràn ngập cỗ mùi hương máu tanh tưởi buồn nôn, thịt vụn dập nát bắn tung trên không gian rồi rơi xuống, máu tanh phun trào như đoá hoa bỉ ngạn nở rộ lan tràn ra toàn bộ một vùng đất.
Cái đầu nghẹo sang một phía lệch như đoạn dây đã đứt, cho đến cuối cùng vẫn trợn trừng mắt đầy ý trăn trối đối với thế gian.
Mây mưa kinh diễm, một màn quá sức chịu đựng của con người, vậy mà bốn nam nhân kia vẫn đứng lạnh tanh trên mặt không biểu đạt cảm xúc.
Cố Tư Vũ nhớ khi đó cô sợ hãi quá độ liền kêu gào lên đầy kinh hoàng liên tục vùng vẫy ra khỏi sự kiềm chế của hắn ta, chửi rủa hắn sẽ sớm bị quả báo, sẽ sớm chết đi rồi mới chìm vào hôn mê, một tháng sau đó tựa như người điên điên dại dại bất cứ khi nào gặp Tu Thần Khước cũng sẽ đại náo thiên cung với hắn, nguyền rủa hắn...
Nghĩ tới đây cầu vai nhỏ bé của Cố Tư Vũ khẽ run rẩy, đoạn trí nhớ quá mức kinh khủng kia khiến cho cô đầu choáng mắt hoa, bưng mặt bụm miệng, lập tức nôn khan.