Chương 22: Mệnh lệnh từ Tu Thần Khước

"Tôi muốn trở về dinh thự..." Cố Tư Vũ bước thật nhanh giống như đang chạy trốn, giọng nói có chút nghèn nghẹn.

Hắc Huyền Bạch đi theo phía sau cô lúc này mới lên tiếng "Tiểu thư, cô không vào học sao?"

"Tôi hơi mệt..."

Mang theo một mớ tâm trạng rối loạn như tơ vò, cô sao còn đủ tỉnh táo để tiếp tục học hành gì chứ? Ngày đầu tiên đến trường, pha mở màn quá sức tưởng tượng.

Chiếc Royce chậm rãi rời khỏi sân trường, không khí bên trong lớp học kia cũng trở lại như bình thường.

Cố Tư Vũ thất thần nhìn thành phố vụt qua tầm mắt, cuối cùng thì trong lòng cô vẫn là loại bứt rứt khó chịu muốn nổ tung. Anh ấy hẳn sẽ khóc một trận, sau đó thì trầm tính hẳn đi, cả ngày nhốt mình trong phòng.

Cô quá rõ ràng loại tính cách này của Tử Sâm, bốn năm bên nhau, cuối cùng thứ gϊếŧ chết chúng ta chính là kỷ niệm...

"Dừng xe, tôi muốn đi vệ sinh." Cố Tư Vũ hít hít cái mũi nhỏ hướng đằng trước Hắc Huyền Bạch nói.

Hắc Bạch nhìn cô qua cái kính chiếu hậu, cung kính trả lời "Tiểu thư, bất tiện cho cô rồi, chúng tôi phải đi theo."

Cảm giác buồn buồn ở bụng dưới trào lên, Cố Tư Vũ không nhịn được vung vẩy cánh tay "Đi đi đi, mau lên..."

Anh ta bẻ lái thắng xe lại cạnh nhà vệ sinh công cộng, sau đó hai người hộ tống cô đi xuống.

Cố Tư Vũ nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, hai người bọn họ mặt thật dày theo sát phía sau.

"Chờ tôi ngoài cửa, tôi lập tức ra ngay." Cô chặn lại bọn họ đang có ý định bước vào trong.

Anh em Hắc Huyền Bạch đồng thời nhíu nhíu mày, có vẻ không tin tưởng cô cho lắm.

"Các anh không muốn bị mắng là biếи ŧɦái chứ?"

Cô ảo não xoa xoa trán, bất lực mà nói.

"Ai dám có cái lá gan này?" Hắc Huyền Bạch đồng thanh.

Sắc mặt hai người ngay lập tức nghiêm túc, mơ hồ như là nếu có chuyện ấy xảy ra họ sẽ vác súng gϊếŧ người mất...

Đúng thật là chủ nào tớ nấy, ai ở bên cạnh Tu Thần Khước lâu dài cũng nhiễm phải cái tính cách của hắn hay không?

"Nếu còn như vậy nữa thì cả đời các anh đừng mong cưới vợ!"

Sau một thời gian giằng co cuối cùng hai người cũng đồng ý đứng chờ cô ở bên ngoài, Hắc Huyền còn dự tính chạy vào trong kiểm tra một lượt, cũng may cô vội vàng ngăn cản lại.

Mấy bạn gái từ phía trong đi ra nhìn bọn cô giống như kiểu sinh vật lạ, Cố Tư Vũ mất mặt thiếu chút muốn độn thổ cho xong.

Đi vệ sinh xong cô đứng trước bồn rửa tay xả nước rửa qua một chút, dòng thuỷ lưu mát lạnh chảy xuống khiến cô tỉnh táo hơn hẳn, liền hứng thấm lên mặt.

Bỗng dưng từ phía sau một lực lớn đánh lên trên bả vai Cố Tư Vũ, khiến cô lảo đảo vài cái muốn ngã xuống, trước khi dần dần mất đi ý thức một cái khăn bịt tẩm thuốc nhanh chóng bịt vào mũi cô.

Cố Tư Vũ hoàn toàn lâm vào hôn mê...

Trưa ngày hôm ấy nắng ấm, Tu Thần Khước sau khi họp hội cổ đông xong hắn ta liền nói với Adam chuẩn bị xe về thành phố.

Ở trong công ty lớn mọi người vui vẻ chào đón hắn ta rối rít.

"Tu tiên sinh, ngài để mắt tới hợp đồng nhượng quyền của công ty tôi a..." Ông lão trung niên xoa xoa hai bàn tay vào với nhau, trên mặt cười tươi rói.

Lông mày của hắn ta khẽ nhấc lên, giọng nói trầm thấp thô trọng.

"Được."

"Cám ơn Tu tiên sinh, thật cám ơn..."

Lúc này Adam lái xe đến dừng trước cổng, cậu ta trịnh trọng mở cửa giúp hắn.

Chiếc Maybach nghênh ngang rời đi để lại màn bụi mỏng phía sau.

Tu Thần Khước tâm tình mấy ngày này không tệ mà ngay cả việc họp cổ đông cũng diễn ra thuận lợi, nếu là bình thường ít nhất một tuần lễ mới có thể thảo luận xong hết mọi công việc, lần này lại chỉ tốn chưa đầy ba ngày.

Adam bật một khúc nhạc nhẹ, không khí trong xe hoà hoãn rất nhiều. Aida, Cố Tư Vũ người phụ nữ đó từ kẻ chuyên phóng hoả bây giờ thành cứu hoả rồi đi?

Ting ting...

Màn hình điện thoại trong không gian sáng ngời, Tu Thần Khước theo bản năng rời mắt khỏi máy vi tính. Mấy ngón tay thon dài một động tác nhấc lên, di chuyển nhẹ nhàng trên nền cảm ứng.

Hắn ta nhất thời nhíu nhíu mày, một đoạn ghi âm?

Trầm tĩnh một chút, cuối cùng Tu Thần Khước cũng nhấn vào vạch phát.

"Anh biết em có chuyện khó nói rõ ràng, em đang nói dối..."

Giọng nói người nam nhân vang lên trong không gian.

"Tiểu Vũ! Coi như anh xin em, chúng ta đừng rời xa nhau có được không? Vạn nhất, anh cùng em đi đến nơi khác chung sống..."

"Tiểu Vũ...! Anh không tin!"

"Anh không tin thời gian chúng ta yêu thương nhau là giả! Em từng hứa hẹn những gì em quên hết rồi sao?"

"Đừng vô tình với anh như vậy, xin đừng bỏ anh..."

Adam lúc này nghe xong đã suýt chút nữa nôn ra một búng máu, sớm đã mồ hôi chảy đầm đìa, cậu ta thật không dám tin những gì bản thân vừa nghe được. Đó chẳng phải là nam nhân tên Tử Sâm kia sao?

Chết tiệt! Vừa mới sóng yên biển lặng, bây giờ lại nổi dậy một cơn bão tố!

Tu Thần Khước sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống.

"Gọi cho Cố Tư Vũ."

Adam hít vào một hơi lạnh, ngàn vạn lần mong nữ nhân kia không phạm phải sai lầm không phạm phải sai lầm. Cậu ta vội vàng bấm dãy số, nhanh nhẹn gọi đi.

Hồi đáp lại chỉ là những tiếng tút dài lạnh ngắt.

Xong, lần này xong thật rồi...

Lòng Adam sớm đã thành đống tro tàn, lảo đảo không ngồi vững.

Thế mà, ông chủ của cậu ta lại nhận được thêm một cuộc gọi tới, mơ hồ giống như dầu thêm vào lửa. Triệt để bừng bừng cháy lớn.

Tu Thần Khước đáy mắt ẩn nấp một con mãnh thú bất cứ khi nào cũng có thể nhào ra cắn nát chung quanh, trên nét mặt giống như đem người khác giam nhốt vào bên trong cái hầm băng, cáu kỉnh xen lẫn tàn nhẫn. Adam liền liên tưởng đến tu la từ trong luyện ngục bò ra, miệng thì thào số tử đến rồi.

Không khí trong xe không có một chút nhiệt độ, lạnh lẽo tới âm hạn.

Bang một tiếng lớn, nắm đấm của người đàn ông bóp chặt cái điện thoại di động sớm đã vặn vẹo méo mó vì dùng lực một cú văng lên cửa kính xe. Thuỷ tinh răng rắc vỡ nát, rơi xuống loảng xoảng...

Máu tí tách từ nắm tay hắn tràn ra, nhuộm đỏ cả làn da trắng sứ nhợt nhạt.

"Cố Tư Vũ, em thành công rồi, thành công lừa gạt tôi." Hắn nhếch môi cười lạnh.

Tu Thần Khước con ngươi mắt nheo lại, phảng phất dư vị máu tanh, đem linh hồn người khác ra phán xét tội lỗi. Cánh môi bạc mỏng mím thành một đường thẳng tắp, giọng nói đem người khác khí huyết sôi trào chảy ngược...

"Phát động lệnh của tôi, hắc đạo bạch đạo lập tức truy nã Cố Tư Vũ. Đem cửa các biên giới đóng lại, cho người tới sân bay lục soát, đường thuỷ đường bộ đều phải kiểm duyệt."

"Gọi đến cục tổng cảnh sát trưởng thành phố, phong toả hết các đường lối có thể trốn thoát."

Con ngươi mắt hắn ta giống như cái hố đen cuốn hút mọi thứ, chất giọng thật lạnh lẽo nhảy ra khỏi cuống họng.

"Không tìm ra Cố Tư Vũ, sẵn sàng san phẳng mọi thứ đi."