Cố Tư Vũ không nghĩ tới lý do Phổn Sát quyết tâm rời đi lại là bởi vì cô.
Cô siết nhẹ đầu ngón tay, tâm tình có chút phức tạp, nếu đúng như lời Phổn Sát nói thì chẳng phải cô chính là nguyên nhân gián tiếp khiến cho anh ta tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
Mà Cố Tư Vũ kỳ thực là người rất mẫn cảm, anh ta chỉ vì trốn tránh cô mà phải làm đến mức này, thì làm sao cô có thể nhắm mắt làm như không biết.
"Nếu anh bởi vì tôi rời đi..." Cố Tư Vũ đối diện với ánh mắt anh ta, đôi con ngươi đen nhánh tựa hồ chiếu lên hai vầng sáng, tương phản lại khuôn mặt điển trai của anh "Anh cũng có thể vì tôi ở lại."
Phổn Sát nghe vậy, lông mi dài nhẹ run.
"Cô có ý gì?" Anh hỏi.
"Tôi biết mình không thể ép buộc được anh, lại càng không thể ngăn cản anh." Cô nhấp môi, suy nghĩ một lát lại tiếp tục nói "Nhưng chí ít với tư cách là một người bạn, thực lòng mong muốn anh ở lại nơi này."
"Phổn Sát, tiếp tục bảo vệ tôi được không?"
"Có thể sao? Ta còn cho rằng, cô vĩnh viễn không còn quan tâm tới ta, thậm chí ngay cả cái tư cách làm bạn cũng không cho ta." Phổn Sát dừng một chút, ánh mắt ảm đạm xuống, nâng mắt nhìn cô.
"Cô... có ghét ta không?"
Khi hỏi xong câu này, anh lại đột nhiên có chút căng thẳng.
Sau tất cả mọi chuyện, anh không mong cô ưa thích anh. Bản tính anh xưa nay kiêu ngạo lại ngang tàn phách lối, chuyện gì cũng muốn thuận theo ý mình, ngay cả tình cảm anh dành cho cô cũng vậy.
"Tôi không ghét anh."
Những lời cô nói đều là thật lòng, mặc dù nam nhân này từng làm ra nhiều chuyện khiến cô chán ghét, thậm chí cô còn từng muốn đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ với anh ta. Thế nhưng mà cho đến cuối cùng, Phổn Sát cũng là một nam nhân tốt.
Câu trả lời dường như khiến Phổn Sát giật mình, cuối cùng anh cũng chịu nhìn thẳng cô, trong chốc lát ý cười liền nhiễm đuôi lông mày.
"Vậy là đủ rồi."
Chỉ cần như vậy là đủ rồi...
Anh so với vô số nữ nhân nói lời yêu thích mình, một câu thừa nhận không ghét anh của cô, lại càng khiến anh trân quý hơn.
Cố Tư Vũ trở về dinh thự Tu gia cũng đã khá muộn.
Cô lái xe vào trong khuôn viên biệt phủ, cầm theo túi bánh bao mới vừa thuận tiện ghé mua ở trên đường đi vào. Nhìn qua hai cái bánh bao mũm mĩm tròn trịa, ngon lành hấp dẫn, cô bất giác mỉm cười, đem bánh này cho Tu Thần Khước, đảm bảo hắn ta sẽ rất thích.
"Cố tiểu thư, cô đã về."
Adam lúc nào cũng trong tình trạng bận rộn, cậu ta còn đang phân phó công việc cho gia nhân trong nhà, vừa nhìn thấy cô đã cung kính cúi chào.
"Ông chủ của anh ở nơi nào?" Cố Tư Vũ thuận miệng hỏi cậu "Hôm nay anh ấy không có đến công ty sao? Lại trở về nhà sớm như vậy?"
"Hôm nay ông chủ có cuộc họp khảo hạch công ty, nhưng bất quá đã giải quyết xong xuôi qua họp online." Adam đáp "Ngài ấy hiện tại đang cùng Lôi tiên sinh chơi cờ vây, cô chờ một chút, tôi liền nói với ngài ấy một tiếng."
"Không cần đâu, tôi tự mình qua đó."
Tu Thần Khước bỗng dưng lại có nhã hứng như vậy, con người này giống như một cỗ máy được lập trình sẵn thường ngày ngoài xử lý công việc ra thì cô ít khi thấy hắn tham gia vào mấy trò giải trí, nếu không phải thừa nhận là cực kỳ hiếm thấy.
Thời điểm vừa mới bước chân đến tầng thượng của biệt phủ, nơi mà hắn thường xuyên lui tới ngồi đọc sách hay làm việc, liền đập vào trong tầm mắt là hình ảnh làm cô ngẩn người trong chốc lát.
Tu Thần Khước ngồi một bên trên chiếc ghế mây đan thủ công tinh xảo cầu kì, trước mặt hắn là bàn cẩm thạch xếp đầy những quân cờ trắng đen lẫn lộn.
Hắn dường như là đang chăm chú suy nghĩ, đôi mắt đen huyền trầm lắng, bình tĩnh không chút gợn sóng, thanh triệt mặt mày, khiến cho người ta không nhịn được kinh diễm.
Cột đèn cung đình xa hoa mà thêm phần uy nghi toả ra thứ ánh sáng vàng cát lung linh mê hoặc lòng người nhẹ nhàng chiếu xuống, yêu chiều che phủ lấy gương mặt tuấn mỹ phi phàm của hắn.
Hắn duỗi tay cầm lấy một quân cờ đặt xuống.
Nơi đầu lông mày nam nhân tỷ lệ hoàn hảo khẽ nhếch, một cái nhếch mày thôi cũng đủ khiến Cố Tư Vũ hồn siêu phách lạc.
Không biết có phải do cô càng ngày càng yêu hắn cho nên mới cảm thấy người tình trong mắt mình cái gì cũng trác tuyệt như vậy hay không, cô âm thầm nuốt nước bọt, đúng là nhan sắc điên đảo chúng sinh mà.
Chấm điểm về nhan sắc, hắn khẳng định là mẫu đàn ông tất cả phụ nữ trên đời đều muốn cưới.
"Lại thua rồi."
Lôi Báo nhìn thế cờ vây của mình đã lâm vào đường cùng, không khỏi than vãn "Luận về sức mạnh tay chân cậu không bằng tôi, còn luận về năng lực trí óc thì tôi không bằng cậu. Thua tới bảy trận rồi, không hứng thú chơi nữa."
Tu Thần Khước biểu tình trên mặt thản nhiên, chậm rãi thu dọn bàn cờ. Động tác ưu nhã, đem từng quân cờ một cất lại trong cái hòm bạch ngọc sứ.
"Bảy cái phúc lợi." Hắn nhàn nhạt nói.
Lôi Báo giãy giụa "Uy, giảm giá chút đi, năm cái phúc lợi trả cho cậu. Như thế nào?"
"Một cái cũng không bớt."
Dường như là không ngờ tới hắn lại trực tiếp cự tuyệt cắt bỏ chút phúc lợi giành lấy từ kẻ thua trận, Lôi Báo mặt đen như đáy nồi, cam chịu hỏi "Bảy cái phúc lợi của cậu tính dùng khi nào?"
"Chưa nghĩ tới."
"A, cứ coi như vậy đi." Lôi Báo xua xua tay "Cậu trên đời này còn thiếu cái gì? Ngoại trừ trăng sao trên trời, còn lại tất cả chẳng phải cậu đều sở hữu à?"
Tu Thần Khước không nói.
Dường như là cảm nhận thấy có người đang nhìn mình, hắn đột nhiên ghé mắt, liền trông thấy cô đứng ở cửa, hai ánh mắt vô tình chạm nhau.
Cố Tư Vũ lúc này mới hoàn hồn, nhận thức được bản thân cứ như vậy mà đứng một chỗ nhìn hắn tới mức thất thần, cô có chút xấu hổ nhanh chân bước đi vào.
"Em về rồi đây." Cố Tư Vũ nhoẻn cười, lạch bạch chạy đến bên cạnh nam nhân, tự nhiên hôn chụt lên má hắn một cái, hiển nhiên coi Lôi Báo thành không khí "Có mua bánh bao ngọt mà anh thích nữa."
"Về muộn."
Hắn không bài xích nụ hôn của cô, kéo cô lại ngồi lên đùi mình.
"Thực ra đã về một lúc rồi, nhưng mà bởi vì mải ngắm nhìn anh cho nên quên mất." Cố Tư Vũ vẻ mặt cừu non vô tội hối lỗi "Đền bù bánh bao nha, anh có đói bụng chưa? Em đút bánh bao cho anh."
Tu Thần Khước nhìn túi bánh bao trong tay cô, tâm tình tốt đẹp gật đầu một cái.
Lôi Báo "..."
Xin hỏi hai người quẳng tôi đi nơi nào?