Thời điểm lần đầu gặp nhau, Tu Thần Khước như thế mà bài xích người khác nhưng lại tiếp nhận cô.
Không biết có phải là do cô đã cứu hắn ta khỏi chiếc xe phát nổ lúc trước hay không, nhưng người đàn ông này bản tính trời sinh lãnh đạm lại kiêu căng. Đối với nhân loại hắn dường như rất xem thường, người ngoài không có khả năng tiếp cận hắn. Nhưng loại tình huống phát sinh khi đó, kỳ lạ là hắn lại chấp nhận đem mọi sự tin tưởng, buông xuống phòng bị của bản thân mà đặt lên trên cô.
Giống như hai người vốn dĩ từ trước đã có quen biết vậy.
Ánh mắt hắn nhìn cô trong giây phút sinh mạng nguy kịch, tựa hồ một cái nhìn ẩn chứa mọi sự thâm tình sâu đậm nhất trên thế gian. Mơ hồ khi lâm vào hôn mê sâu, bàn tay lạnh băng không chút nhiệt độ nắm chặt lấy tay cô, trong mắt dấu diếm ưu thương, khiến cho trong lòng Cố Tư Vũ chật vật khổ sở.
Loại cảm giác dây dưa không rõ đó làm cô thực sự khó chịu, rõ ràng là mới chỉ vô tình quen biết, trên thế giới này có biết bao nhiêu con người có những lần lướt qua nhau như vậy trong cuộc đời. Cô và hắn có lẽ cũng thế, hai con người hoàn toàn xa lạ, cô vô tình đưa tay ra cứu giúp hắn còn hắn lại vô tình nắm lấy. Quan hệ giữa hai người đơn giản chỉ đến mức độ tầm thường ấy, thế nhưng mà thời điểm ánh mắt cô và hắn giao nhau, trái tim trong l*иg ngực cô không tránh khỏi đau đớn một hồi.
Cố Tư Vũ duỗi tay, đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay băng kín gạc trắng của hắn.
"Em không tin vào duyên số, càng không mê tín dị đoan về cái gọi là vận mệnh." Cô chậm rãi nói "Tu Thần Khước, em với anh gặp nhau liệu có phải vận mệnh hay không?"
Đây là câu hỏi cô chưa từng một lần nghĩ tới.
Khi trọng sinh lại một kiếp, nhìn thấy nam nhân đang dày vò chính mình. Cô theo bản năng mà khϊếp sợ hắn, oán trách vận mệnh ông trời sắp đặt, cô không muốn lần nữa trở về nơi này ở bên cạnh hắn ta mà trải qua thống khổ từng ngày, sống còn không bằng chết, nhưng thời gian qua cô có điều cần phải suy nghĩ lại, bản thân cô không biết từ khi nào thay vì oán hận đã đổi thành cảm tạ.
Cảm tạ ông trời một lần nữa cho cô cơ hội làm lại cuộc đời.
Cũng như, cho cô cơ hội cứu vớt mối quan hệ không thể vãn hồi giữa cô và hắn.
Tu Thần Khước nghe cô nói, nhất thời lâm vào trầm mặc. Cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ bàn tay cô gái truyền qua một lớp vải băng bó, thiêu đốt lợi hại, như thể làm cho cả trái tim hắn cũng đều nóng lên.
"Tôi chưa từng tin vào vận mệnh." Lời nói trầm ổn, chậm rãi từ miệng người đàn ông thoát ra.
"Nếu như không được gặp em là do vận mệnh sắp đặt, tôi có thể phá bỏ vận mệnh, đến gặp em."
Cố Tư Vũ sửng sốt.
Đại khái tính cả kiếp trước lẫn kiếp này cô chưa từng nghe hắn nói mấy lời đường mật như vậy, nhất thời ngây ngốc, đầu óc trì độn một hồi lâu sau. Rốt cuộc mới mấp máy cánh môi, trên mặt đều đỏ lựng.
Phi a!
Con người này mới ăn phải cái gì? Vì làm sao nói những lời tán tỉnh còn có thể dùng cái khuôn mặt vừa nghiêm túc vừa đẹp trai chỉnh đốn thốt ra?
Nhìn tới khuôn mặt kia của hắn phi thường đẹp đẽ, một vẻ đẹp vô thực hão huyền. Đôi con ngươi đen thăm thẳm u tối chính diện mắt đối mắt với cô, trong mắt hắn ẩn chứa hình bóng chính mình, như là nhìn vào giếng sâu vạn trượng, trong đầu Cố Tư Vũ tức khắc trống rỗng.
Hắn đột ngột thổ lộ ngoài miệng không giống với thường ngày, ngược lại với suy nghĩ khϊếp sợ lại càng làm cho cô cảm thấy khẩn trương cùng túng quẫn.
"Anh... sến súa như vậy, muốn cái gì..."
Thanh âm cô nhẹ run, né tránh ánh mắt muốn làm người khác đại kinh thất sắc kia, trên mặt đều một mảnh đỏ như hun.
Tu Thần Khước ngược lại da mặt dày hơn thường ngày, hắn duỗi tay, nhanh gọn bắt lấy cằm nhỏ của cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Cái sự cưỡng chế này đặc biệt không làm cho cô chán ghét, trong lòng Cố Tư Vũ bất giác loạn lên như có đàn nai tháo chạy. Ngón tay vô thức căng thẳng, ngay cả nhịp độ hít thở cũng tăng nhanh chóng.
Ánh mắt Tu Thần Khước nhìn chằm chằm cô, tròng mắt kia sâu không thấy đáy, không một tia xao động, phẳng lặng như nước hồ mùa thu.
Bên môi hắn khẽ cong, đầu ngón tay thon dài đem theo hơi lạnh nhẹ nhàng miết miết cằm nhỏ của cô.
"Em cho rằng, em gặp tôi là vô tình?" Hắn hỏi, lại một câu hỏi không đầu không đuôi.
Cố Tư Vũ nhìn bộ dáng hắn tôn quý ưu nhã, đôi mắt khẽ híp, khoé môi câu lên nụ cười không chút câu nệ phô trương ngông cuồng, nhìn đến mức xuất thần.
Thấy cô không đáp lại câu hỏi, hắn mới chậm rãi thu lại động tác buông tay khỏi cằm cô, không nhanh không chậm vuốt lại vạt áo. Ánh mắt hắn trước sau giữ kín như bưng, mơ hồ che phủ bởi một tầng huyền ảnh không ai có thể nhìn thấu.
"Hay lại nói, em cho rằng, đó là lần đầu tiên tôi và em gặp nhau sao?" Trong lời nói của Tu Thần Khước, giống như có thêm uỷ khuất.
Nghe vào tai đặc biệt chói.
"A?" Cố Tư Vũ tất nhiên không hiểu những lời hắn nói, thực vất vả mới có thể hoàn hồn về xác.
Adam chuyên tâm lái xe, vô tình làm khán giả chứng kiến một màn này. Đầu óc cậu ta có chút ngốc, đi theo bên cạnh ông chủ từ năm cậu ta mười bốn tuổi cho đến bây giờ cũng đã được mười năm. Chứng kiến ông chủ trải qua biết bao nhiêu sóng gió thăng trầm, tính cả chuyện tình cảm cũng như vậy.
Như thế nào còn không biết cuộc gặp mặt định mệnh của ông chủ chứ?
Chẳng phải chính là vụ tai nạn đó à?
Vậy mà ông chủ hôm nay lại đột nhiên ra vẻ thần thần bí bí, báo hại cậu ta cũng suýt chút nữa cũng lú lẫn luôn rồi.
"Không phải sao?" Cố Tư Vũ nhíu mày, nghi hoặc hỏi, cắt đứt dòng suy nghĩ của Adam "Trước đó chúng ta đã từng gặp qua nhau rồi? Vì lý do gì em lại không có chút ấn tượng?"
Cô vừa dứt lời, nháy mắt lông mi hắn lay động tới lợi hại, thật lâu sau, mới gian nan trấn ổn.
Hắn không trả lời câu hỏi của cô.
Cố Tư Vũ sốt ruột, hai tay tự nhiên vươn tới áp ở trên má nam nhân, ép hắn nhìn thẳng vào mình "Trả lời em mau lên. Anh và em, trước đây đã từng gặp nhau hay chưa?"
Tu Thần Khước mím môi, đáy mắt loé qua một tia cảm xúc phức tạp "Không có."
"Anh nói thật sao?" Cô nghi ngờ hỏi lại.
"Ừm."
"Nói dối." Bộ dạng này của hắn ta rõ ràng bán đứng lại hắn, chắc hẳn là đang có gì đó giấu diếm cô "Nếu như không phải lần đầu tiên gặp nhau là ở vụ tai nạn kia, vậy thì là khi nào?"
Cô đã luôn thắc mắc, mới chỉ lần đầu gặp nhau, vì lý do gì hắn lại đem lòng cố chấp với cô. Hiện tại hắn hỏi cô một câu kia, mơ hồ như đem mọi nghi hoặc của cô bấy lâu biến thành sự thật.
Đằng sau sự cố chấp chiếm hữu gần như bệnh hoạn của hắn, còn có khúc mắc gì mà kiếp trước đến tận lúc chết cô không được biết...
"Tu Thần Khước, anh mau trả lời em..." Lời nói còn chưa kịp hoàn thiện, nam nhân đang bị cô truy vấn đột ngột nâng người lên, ở một khoảng cánh rất gần. Cánh môi hồng phớt đem theo hơi thở quyến rũ nam tính của hắn lập tức rơi ở trên khoé môi cô hôn xuống.
Cố Tư Vũ "..."
Đây có tính là hắn đang hối lộ cô hay không?
Adam một bên lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong lòng, chậm rãi đóng lại rèm che, xin các người đấy, cậu ta chính là cẩu độc thân a. Đừng có ở trước mặt câu ta phát cơm chó, muốn nghẹn chết luôn rồi.