Cố Tư Vũ dùng hộp sơ cứu giúp hắn khử trùng vết thương, cẩn thận gắp những mảnh thuỷ tinh li ti đâm ở trong da thịt ra. Nhìn máu đỏ thẳm phủ đầy làn da hắn, cô chỉ cảm thấy trái tim mình đều như bị nắm thành một đoàn.
Tu Thần Khước ngoan ngoãn ngồi im, hắn duỗi tay, bàn tay đặt ở trên đùi cô gái tuỳ ý để mặc cho cô giúp mình chữa trị, con ngươi hơi hơi mở, lẳng lặng ngắm nhìn từng động tác nhẹ nhàng ân cần của cô.
Cặp mắt thâm thúy kia thời khắc này tựa như bao quanh bởi một tầng sương mù mỏng manh, thoạt nhìn càng tăng thêm vẻ thâm trầm, thế nhưng ngược lại khiến trong lòng cô ẩn ẩn nhói buốt.
Nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nam nhân từng li từng tí đều là cẩn trọng cứu chữa, lòng bàn tay trắng trẻo chằng chịt những vết sẹo lại mỗi lúc một chồng chất thêm, máu đỏ dính ướt làn da cô.
"Lần sau không được như vậy nữa, nếu tức giận vì em thì anh có thể trút lên em. Thân thể vốn dĩ đã không tốt, lại chính mình làm bị thương tới mức này."
Những lời cô nói đều là thật tâm.
Một bên Adam chuyên chú lái xe, không thể thích ứng nổi cái loại biến hoá tình hình siêu cấp bão táp như vậy, cậu ta liếc mắt nhìn một cái hình ảnh hai người qua gương chiếu hậu, vẫn là không có cách nào tin tưởng ông chủ hiện tại với vài phút trước là cùng một người.
Tu Thần Khước ánh mắt kiên trì nhìn về phía Cố Tư Vũ, con ngươi mắt đen huyền sâu hun hút mờ mịt toát lên một tia tâm tình phức tạp.
"Đó là ai?" Hắn hỏi một câu không đầu không đuôi.
Cố Tư Vũ dừng lại động tác băng bó vết thương, si ngốc chớp mắt một cái mà nhìn hắn "Cái gì?"
"Như thế nào lại có thể gọi Tiểu Vũ." Khuôn mặt nam nhân nhất thời rơi vào u ám, môi mỏng lạnh giá mím chặt "Quan hệ rất tốt sao?"
Cố Tư Vũ trông thấy biểu cảm đáng sợ của hắn không tránh khỏi có chút giật mình, hiểu đại khái tình hình hắn đột nhiên tức giận tới như vậy là có liên quan tới tên gọi thân mật của cô.
Lại liếc mắt nhìn chiếc điện thoại vỡ nát rơi ở dưới chân, rốt cuộc cũng mơ hồ ý thức được chuyện gì phát sinh.
Cô bất đắc dĩ nhấp môi, biết vậy cô đã chặn số luôn rồi. Tri Tiết anh ta thật biết cách báo hại người khác mà.
"Là một người bạn của em, thời điểm anh rời đi California quan hệ cũng không đến nỗi tệ." Cố Tư Vũ thành thật trả lời "Có vài lần cùng anh ta ăn cơm xã giao, ngoài ra không thân thiết gì nhiều."
Thành khẩn sẽ nhận được khoan hồng nha.
Tu Thần Khước nhíu mày, nhìn cô chằm chằm, quanh thân tản ra khí tức áp lực, từ trên gương mặt tuấn mĩ phi phàm hệt như trích tiên của hắn tràn ra một tia âm lệ. Ánh mắt kia dường như có thể xuyên thấu vạn vật tìm kiếm ở trên mặt cô, tựa hồ là muốn từ biểu cảm cô nhìn ra điểm gì đó, phảng phất như thể đang thăm dò lời nói.
"Không được phép lại liên lạc với hắn." Lời nói của hắn đem theo cảnh cáo.
Cố Tư Vũ bởi vì chột dạ mà vặn vặn ngón tay "Ồ, em biết rồi."
Ngoại trừ việc cô từng chăm sóc Tri Tiết qua một đêm không khai báo ra, thì những lời trên hoàn toàn đều là sự thật. Cho nên đừng có nhìn cô bằng cái vẻ mặt nghi hoặc giống như là vừa mới hồng hạnh vượt tường như vậy nữa có được hay không?
"Anh còn đau không?" Cô né tránh ánh mắt như muốn nhìn thấu người khác kia của hắn, hướng phía bàn tay tiếp tục băng bó. Thanh âm của cô mềm mại tinh khiết, dịu dàng mơ hồ như thể đem linh hồn người khác hoà vào mưa xuân.
Tu Thần Khước thu liễm lại dáng vẻ thâm trầm đáng sợ, ánh mắt khẽ lay động mà tiếp nhận dáng vẻ quan tâm của cô, mờ mịt những tia nhu tình huyền ảo đem trái tim hắn ngâm trong nước lạnh trở về sự ấm áp nguyên thuỷ, mê người nói không nên lời.
"Đau." Hắn đáp một tiếng.
Một câu, tựa như xát muối vào tâm cô.
Tưởng tượng đến một màn trước đây thời điểm lần đầu tiên gặp nhau cô vô tình cứu hắn khỏi vụ tai nạn, nam nhân bị đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Khuôn mặt lãnh đạm là thế nhưng khó có thể nhẫn nại cơn đau tàn phá, đôi môi trắng bệch mím chặt, trên trán vầng trán tinh tế lẫn chóp mũi tất cả đều tràn đầy mồ hôi lạnh, không một tia huyết sắc âm thầm chịu đựng.
Cô dùng kéo cắt băng gạc, nhìn vệt máu thấm ra vải trắng, người đàn ông này đã phải trải qua biết bao nhiêu tử nạn. Lúc trước đi California hắn từng bị thương nghiêm trọng, khắp người không chỗ nào lành lặn, sẽ đau hơn như thế này gấp nhiều lần, trải qua thống khổ gian nan, nghĩ cũng không dám nghĩ, cô thế mà không ở bên cạnh giúp hắn di dời đau đớn...
Kiếp trước và kiếp này, đều không có lấy một lần.
Cô chỉ biết chạy trốn rồi lại chạy trốn, sợ hãi cùng bài xích. Đối với hắn vô luận đều muốn chống đối, chán ghét tách xa, tạo thành ranh giới không thể phá vỡ.
Thật tồi tệ biết nhường nào.
"Anh có nhớ lần đầu tiên em và anh gặp nhau không?" Cố Tư Vũ đột ngột cất lời.
Tu Thần Khước dường như không ngờ tới cô sẽ hỏi câu này, con ngươi đen nhánh hơi giãn, lâm vào trầm mặc một hồi lâu.
"Em cứu anh ra khỏi chiếc xe bốc cháy đó, thật vất vả mới đưa anh đến được bệnh viện cấp cứu. Mà bọn họ không thể tiến hành phẫu thuật vì chưa có chữ ký xác nhận thân nhân, dù anh đang ở trong tình trạng nguy hiểm tính mạng." Cô chậm rãi nói "Em đã định sẽ bỏ mặc anh, thế nhưng em lại không thể làm vậy."
Như thể khơi nhớ về khoảng ký ức phủ đầy bụi được chôn sâu kín từ rất lâu trước đây, hắn cúi đầu, rũ mi, nhìn chăm chú lòng bàn tay mình.
Hình ảnh lần lượt tái hiện, như thước phim sống động rõ ràng từng màn phản chiếu.
Nam nhân nằm trên giường cấp cứu, máu nhuộm đỏ thẳm một nửa khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cô gái mặc bộ quần áo học sinh trung học bẩn lấm lem, kịch liệt tranh cãi với vị bác sĩ "Nếu không mau phẫu thuật, anh ta có thể sẽ mất mạng! Bác sĩ còn có lương tâm không? Chẳng phải việc của ngài là cứu người đó sao? Xin hãy cứu anh ta!"
"Cháu gái, việc này là không thể nào." Vị bác sĩ bất đắc dĩ nói "Nếu như người nhà chưa đến ký giấy bàn giao ca phẫu thuật, vạn nhất cuộc phẫu thuật gặp phải bất trắc, ai gánh nổi tránh nhiệm đây?"
"Một cái chữ ký còn quan trọng hơn mạng người?”
"Vậy thì tôi ký! Nếu như cuộc phẫu thuật gặp bất trắc, tôi sẽ chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm!" Cô gái kiên quyết khẳng định nói một câu, sau đó liền lấy thân phận bạn gái đem bút ký lên tờ giấy xác nhận thân nhân "Các người hãy nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cho anh ta đi!"
Ánh mắt cô gái giống như lưu ly thuỷ tinh, trong vắt sáng ngời, nhìn theo nam nhân đang nửa mê nửa tỉnh nằm trên giường bệnh được đẩy vào phòng cấp cứu.
Nam nhân tựa hồ cố gắng dùng chút sức lực còn sót lại mà mở mắt, luồng khí áp bách khổng lồ chán ghét tiếp xúc bẩm sinh khảm sâu vào từng đoạn xương khúc thịt theo từng lỗ chân lông tản ra, doạ cho mấy người hộ tá chần chừ không dám đến gần.
Cho tới khi cô gái vươn tay chạm vào trán hắn, dịu giọng trấn an "Đừng lo, có tôi ở đây."
Một câu này, khiến cho hắn buông xuống tầng phòng bị cuối cùng.
Mà Cố Tư Vũ lại không hề hay biết, sự kiện xảy ra ngày hôm ấy cô đã vô tình đi qua một trong những dòng sông bao quanh trái tim chằng chịt vết thương của Tu Thần Khước.