Chương 3: Kỳ thi

Buổi chiều thi chính là văn, phòng thi cuối cùng vẫn như cũ là chủ nhiệm giáo dục người da đen giám thị, trong phòng học ngoài tiếng gió điều hòa ra, thì còn lại chỉ là tiếng bước chân ông đi qua đi lại.

Hầu hết học sinh các cấp đều rất sợ người da đen, bị ông giám thị, không dám động cũng không dám chép, chỉ đổi bút tới lui, nửa ngày cũng không viết ra được năm chữ.

Lâm Điệu một tay ôm đầu, tay khác cào vào tờ giấy kiểm tra, mới viết xong trắc nghiệm, mí mắt liền bắt đầu trên dưới đánh nhau, cô điều chỉnh đầu, tính toán dùng tư thế ẩn nấp ngủ một lát.

Kết quả còn chưa ngủ được vài phút, Lâm Điệu cảm giác phía sau lưng bị người khác chọc vào, lực đạo không nhẹ không nặng, vừa lúc chọc trúng cột sống.

Làm người bị người khác chọc vào cột sống, cô cảm thấy vấn đề có chút nghiêm trọng.

Lâm Điệu giật giật cái cổ có chút cứng đờ, nhìn thấy người da đen đứng bên ngoài phòng học nói chuyện với giáo viên khác, nhanh chóng quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy một khuôn mặt cực kỳ xa lạ.

Cô nhướng mày, kéo tờ giấy chỉ điền đáp án trắc nghiệm sang một bên.

Ý tứ không cần nói cũng biết.

Cậu xem đi, tôi cũng chưa viết.

Làm xong động tác nhỏ này, người da đen từ bên ngoài phòng học tiến vào, Lâm Điệu mới vừa bị nữ sinh phía sau chọc một chọc như vậy, cả người đều lên tinh thần, xoa xoa mặt, tiếp tục viết bài thi.

Nguyên nhân triều Thanh cải cách là......, này đại biểu cho tư tưởng chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc......, dòng nước lạnh ngàn đảo......

Tôi viết tôi viết một đống chữ.

Sau khoảng một giờ, Lâm Điệu buông bút, thân mình dựa ra sau, cả người thả lỏng. Vài giây sau, cô giật giật má, thấy người da đen không chú ý, lấy từ trong túi ra một viên kẹo nhanh chóng nhét vào trong miệng.

Còn nửa tiếng nữa là kết thúc kỳ thi.

Lâm Điệu nhìn bài thi của mình, đầu lưỡi dính vào viên kẹo, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, cánh tay chậm rãi rũ xuống.

Bốn phía phòng thi cũng chỉ có tiếng sột soạt, huynh đệ không sợ chết nào đó vì mong mình có một kì nghỉ hè vui vẻ, bắt đầu ngầm làm việc.

Từ Nhất Xuyên ngồi phía sau phòng học nói nhỏ với Giang Duyên bên cạnh: "Anh, lần sau anh có thể viết chữ lớn hơn một chút được không, em không thấy rõ lắm."

Giang Duyên để tờ giấy lại gần hơn: "Bà mẹ cậu cho cậu chép mà còn đánh rắm nhiều như vậy."

Từ Nhất Xuyên cười hắc hắc, ác ý làm nũng: "Ai nha, Duyên ca anh tốt nhất, yêu anh moah moah ~"

"......" Giang Duyên không nói chuyện, dựa người vào tường, tầm mắt lại nhìn Lâm Điệu ngồi chéo phía trước.

Từ góc độ của cậu, chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt của Lâm Điệu, đường nét lại rất tinh tú, làn da hình như trắng hơn các nữ sinh khác, mái tóc hơi dài được buộc hờ bằng dây buộc tóc đen, không mặc áo khoác, chỉ mặc áo đồng phục viền xanh ngắn tay, để lộ một cánh tay trắng mà gầy.

Lúc này, cô rũ tay xuống, ngón tay thon dài gõ vào chân ghế.

Giang Duyên liền nhìn chằm chằm ngón tay cô, nhìn cô chậm rãi dịch cánh tay ra sau lưng, sau đó gõ ngón tay lên bàn nữ sinh phía sau.

"?"

Giang Duyên dường như phát hiện ra điều gì đó thú vị, dựa người vào tường, một tay chống đầu, nhìn Lâm Điệu thu tay về, sau đó tránh người sang bên phải.

"Em gái ngầu lòi vẫn lấy việc giúp người làm niềm vui." Giang Duyên thấp giọng nói một câu.

Từ Nhất Xuyên bên cạnh vội vàng chép bài thi trong lúc nhất thời không phản ứng lại, còn tưởng rằng là đang ở phòng học chép bài tập, giọng lớn lên: "Anh, anh nói cái gì, nói to lên, em không nghe thấy."

Giang Duyên: "......"

Cậu rốt cuộc vì cái gì mà làm bạn cùng một tên ngốc.

-

Sau khi thi văn kết thúc, nữ sinh ngồi phía sau Lâm Điệu giữ chặt Lâm Điệu: "Vừa nãy cảm ơn cậu, tớ còn tưởng rằng lần này tớ chết chắc rồi, cũng may có một nữ sinh thiện lương như cậu, rất cảm ơn cậu! Cậu lớp mấy, đến lúc kết thúc kỳ thi tớ mời cậu ăn cơm."

Lâm Điệu cười: "Lớp 6."

Lập tức nghĩ không xong rồi, cô yên lặng nói thêm một câu trong lòng.

"Quyết định như vậy đi, chờ ngày mai thi xong tiếng Anh, tớ đến lớp cậu tìm cậu." Nữ sinh nói nhanh làm Lâm Điệu một câu cũng không bắt được.

Chờ đến khi cô muốn từ chối bữa tiệc ngày mai, nữ sinh đã lấy di động ra: "Cậu có phương thức liên lạc không, tớ sợ ngày mai thi xong sẽ không tìm thấy cậu."

Không tìm thấy là tốt nhất.

Lâm Điệu làm bộ làm tịch sờ túi, vẻ mặt tiếc nuối: "Ngại quá, tớ không mang điện thoại, không nhớ số QQ, dãy số dài quá tớ không nhớ hết được, cũng không có phương thức liên hệ khác."

Nữ sinh: "......"

Giang Duyên mới từ phía sau đi tới: "......"

Thời buổi này, có thể gặp phải một người có mắt như mù né người khác hơn cậu, thật là không quá dễ dàng, cậu vừa nãy rõ ràng nhìn thấy cô đem điện thoại để vào trong túi.

Giang Duyên nói với thái độ giúp người làm niềm vui, mở miệng: "Bạn học, di động của cậu ở trong túi quần của cậu đấy, có phải trí nhớ cậu không tốt nên quên mất không."

Lâm Điệu: "......"

Nói thật, nếu không phải giữa trưa hôm nay mới vừa nghe nói cậu một mình đấu với nam sinh một lớp người ta, thì tay Lâm Điệu lúc này đã tiếp đón trên mặt Giang Duyên.

Nhưng bây giờ, cô không muốn, cũng không dám.

Lâm Điệu trầm mặc vài giây, cắn răng mở miệng: "Tớ, cảm, ơn, cậu, nha."

Giang Duyên còn rất hưởng thụ: "Không cần không cần, chuyện nhỏ không tốn sức gì."

Lâm Điệu: "......"

Phụt!

Nói dối bị mọi người trước mặt vạch trần, cũng may tâm lý của Lâm Điệu vững vàng, mặt không đổi sắc tiếp tục nói lung tung: "Điện thoại nhỏ quá, để trong túi không có cảm giác, cậu vừa mới hỏi tớ phương thức liên lạc đúng không, vậy thêm QQ đi."

Ngữ khí Lâm Điệu nghe không có gì biến hóa, nhưng kỳ thật cẩn thận nghe vẫn là có thể nghe ra một chút không giống nhau.

Tốc độ nói của cô rõ ràng nhanh hơn rất nhiều so với ngày thường, người khác không biết, nhưng Giang Duyên từng có một lần giao phong(*) với cô lại nghe ra.

(*) giao đấu, tranh đấu

Giang Duyên cắn má, trên môi nở nụ cười, ban đầu bởi vì tên ngốc Từ Nhất Xuyên mang đến bản tự kiểm điểm 5000 chữ nên buồn bực, bây giờ lại tan không ít.

Sau khi nữ sinh thêm Lâm Điệu xong, trả lời cuộc điện thoại liền rời đi.

Mắt thấy người trong phòng học đã gần hết, Lâm Điệu nắm túi đựng bút trên bàn lên, mắt nhìn thẳng đi lướt qua Giang Duyên.

"Ài, bạn học." Mấy ngươi Từ Nhất Xuyên bọn họ đều bị kêu đến văn phòng, Giang Duyên thấy nhàm chán, nên đơn giản không đi theo.

Lâm Điệu không để ý đến cậu, sải bước càng lớn, mắt nhìn thấy sắp giạng thẳng chân, Giang Duyên nhịn xuống ý cười, đi nhanh một bước chắn phía trước cô, nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống đôi mắt cô.

Không có hồng, cũng không có nước mắt, vẫn tràn ngập địch ý khi nhìn cậu.

Cảnh báo đã được dỡ bỏ.

Hai người liền như vậy đứng trên hành lang, vốn dĩ học sinh đến phòng học đa phương tiện để thi rất ít, bọn họ ở phòng học lại chậm trễ một chút thời gian, tầng lầu này đã không còn học sinh nào.

Nhưng ngẫu nhiên vẫn có mấy học sinh ở lại quét tước vệ sinh đi ngang qua, nhìn thấy gương mặt tiêu chí(*) của Giang Duyên kia, luôn nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần, thuận tiện lại nhìn thêm nữ sinh đối diện cậu vài lần.

(*) Tiêu chí là tính chất, dấu hiệu để nhận biết và xếp loại một sự vật, một khái niệm nhằm mục đích để đánh giá hoặc phê phán một sự việc hay một tác phẩm văn học. Tiêu chí là chuẩn mực được đề ra dùng để kiểm định hay đánh giá một sự vật, sự việc.

Lão đại trong truyền thuyết là gay đứng chung một chỗ với nữ sinh!

Tin tức lớn!

Hai nữ sinh chuẩn bị xuống dưới lầu đổ rác nhịn không được lại nhìn nhiều vài lần, Giang Duyên khoanh tay trước ngực, lười biếng liếc mắt qua một cái.

Hai nữ sinh sửng sốt, sau đó cầm theo thùng rác một giây biến mất.

Giang Duyên nhìn chằm chằm bóng lưng hai nữ sinh chạy trối chết có chút buồn bực, cậu khủng bố như vậy sao?

Tuy nhiên, vấn đề này cậu chưa kịp nghĩ lại.

Bởi vì chờ đến khi cậu quay đầu lại chuẩn bị mở miệng, mới phát hiện người vừa nãy còn đứng trước mặt cậu, đột nhiên cũng biến mất không còn bóng dáng.

Giang Duyên nhìn hành lang không một bóng người, đầu lưỡi chống má, bỗng dưng bật cười.

Ở phía sau cậu cách đó không xa, ba người Từ Nhất Xuyên, Hồ Hàng Hàng và Tống Viễn ngừng tại chỗ, nhìn Giang Duyên cười với không khí, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Từ Nhất Xuyên xoa cánh tay: "Các cậu có......nhìn thấy cái gì không?"

Hồ Hàng Hàng nuốt nước miếng xuống, ôm lấy cánh tay Tống Viễn: "Tớ nghe người ta nói trước kia có người tự sát ở tầng lầu này, hình như ở vị trí của Giang Duyên đang đứng."

Khi nói chuyện, Giang Duyên nghe được động tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy ba người bọn họ, vài bước đã đi tới, chỉ vào không khí bên cạnh mình, nghiêm trang mà nói: "Nào, giới thiệu cho các cậu một người bạn mới, Vạn Bùn Đậu."

Ba người cứng đờ đem ánh mắt phóng tới bên cạnh cậu, sau khi chắc chắn rằng chỉ nhìn thấy không khí, giơ chân chạy xuống dưới lầu, hơn nữa còn vừa chạy vừa phát ra tiếng thét chói tai như thọc tiết heo: "Có ma a!!!!"

Giang Duyên chậm rãi đi theo phía sau bọn họ, tâm tình rất tốt.

-

Không biết có phải đã chịu ảnh hưởng của Giang Duyên hay không, buổi tối Lâm Điệu về nhà ngủ mơ thấy một giấc mộng, trong mộng cô là một nữ hiệp trừng gian trừ ác.

Hậu quả chính là, buổi sáng ngày hôm sau cô tỉnh dậy, phát hiện mu bàn tay không biết đập trúng chỗ nào, bầm một mảng.

Khi giờ truy bài, Mạnh Hân nhìn thấy mu bàn tay cô, hỏi: "Tay cậu bị làm sao vậy?"

"Không biết." Lâm Điệu cắn sữa chua, cúi đầu tìm đồ trong cặp sách: "Chắc là lúc ngủ không thành thật, đánh vào đâu đó."

"Cậu thật lợi hại." Mạnh Hân từ túi đựng bút của mình lấy ra cây bút lông đen đặt trên bàn cô "Chị hai à, đừng tìm nữa, tớ cho cậu cây mới."

Lâm Điệu mỗi lần thi chia lớp đều sẽ ném đồ, lớn là sách giáo khoa, nhỏ là một cây bút, dù sao mặc kệ thế nào, cô không ném một thứ trở về thì không nên họ Lâm.

"Tìm được rồi." Lâm Điệu ngẩng đầu, lấy từ trong cặp ra một cây bút bút không có nắp, viết nguệch ngoạc trên giấy, đã hết mực từ lâu.

"......" Mạnh Hân lấy cặp sách từ hộc bàn ra: "Tớ đến phòng thi trước đây."

Hôm nay một ngày phải thi ba môn, buổi sáng toán học, buổi chiều lý và tiếng Anh, để sắp xếp thời gian, nhà trường đã lùi thời gian thi vào buổi sáng và buổi chiều thêm nửa tiếng.

Khi Lâm Điệu đến phòng thi, gần như tất cả mọi người đều đã ở trong phòng học, một giám thị cũng đã tới, cầm chén trà đứng trên hành lang cùng giáo viên lớp khác nói chuyện phiếm.

Chờ tiếng chuông chuẩn bị vang lên, Giang Duyên và nhóm của cậu mới vội vàng tiến vào phòng học, vài người mắt đều buồn ngủ mông lung, tóc cũng lộn xộn, có lẽ đều mới bò ra khỏi giường.

Bốn người đi đường không phải song song thì chính là cạnh nhau, Giang Duyên đi sau cùng, khi vào cửa, Lâm Điệu đúng lúc ngẩng đầu nhìn.

Người này quy củ mặc đồng phục, áo khoác xách trong tay, mái tóc đã được tỉ mỉ chải chuốt so với lúc trước để rũ trên trán.

Cả người thoạt nhìn không hề có lực công kích.

Nhận thấy được có người đang nhìn mình, Giang Duyên nhìn qua theo tầm mắt.

Vài giây lúc sau, cậu làm trò trước mặt toàn bộ thí sinh trong phòng thi đối mặt với Lâm Điệu, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn tám cái răng: "Chào buổi sáng, bạn học Lâm."

"......"

Tác giả có lời muốn nói: - bạn học Lâm: Tôi không phải rất muốn đáp lại người này / người này sợ không phải là đồ ngốc / tôi cảm thấy tránh xa tương đối tốt hơn / đồ ngốc cũng sẽ lây bệnh /

- bạn học Giang:......