Não của Giang Duyên rơi vào trạng thái hoảng loạn trong vài giây.
Hơi thở ấm áp của cô gái nhỏ quanh quẩn bên tai cậu, tựa như có chút khẩn trương và bối rối, tần suất rất nhanh, thỉnh thoảng lại phát ra một âm thanh rất nhỏ.
Sau khi cô nhanh chóng nhảy ra xa, Giang Duyên giật những ngón tay có phần cứng đờ của mình, chống lại ý tưởng đưa tay sờ tai, điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp của cậu, nhìn vào đôi mắt lảng tránh của cô, cố ý trêu ghẹo nói: "Gì thế? Chơi lưu manh đến nghiện rồi à?"
"......"
Nghe vậy, mặt Lâm Điệu đỏ bừng từ tai đến đến cổ như một trò ảo thuật, đầu óc trống rỗng.
Cô vừa nãy thật sự không! Cố! Ý! Hôn.
Cô đã nói mình có thể nhảy xuống dưới, nhưng ai biết Giang Duyên sẽ đột nhiên tiến tới, còn đỡ lấy đúng lúc như vậy.
Nghĩ đến đây, sự xấu hổ trong đầu Lâm Điệu nháy mắt biến mất, ngược lại có chút tự tin nói: "Ai chơi lưu manh? Rõ ràng là do cậu đến đây trước."
"Tôi lại không có bảo cậu đỡ tôi ở phía dưới, tôi đã nói tôi có thể rồi mà."
Lâm Điệu càng nói càng cảm thấy mình có lý, không tự chủ được thẳng lưng lên: "Cậu đã không tin tôi! Còn chiếm! Tiện nghi! Của tôi!"
"......"
Giang Duyên đã sống hơn mười mấy năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người ở trước mặt cậu nói chết thành sống, nói đen thành trắng.
Cậu híp mắt, giọng lạnh lùng nói: "Cậu còn rất có lý?"
"Chỉ cần có lý." Giọng điệu của Lâm Điệu rất chân thành, không hề khiêm tốn chút nào.
Giang Duyên sờ tai, tức giận cười: "Cậu có tin tôi làm cho cậu cảm nhận được thế nào là chiếm tiện nghi chân chính không?"
Lâm Điệu: "......"
Quá tao rồi, này quá tao rồi.
-
Lúc hai người bước vào lớp học thì tiết học đã trôi qua được nửa chặng đường, giáo viên ngữ văn tình cờ không ở trong lớp, Lâm Điệu khom lưng đi vào từ cửa sau.
Vừa ngồi xuống, liền nhìn thấy Giang Duyên nghênh ngang bước vào từ cửa trước.
"......"
Đến trễ là một việc vinh quang như vậy sao?
Cũng may sau khi hai người đã ngồi xuống, giáo viên cũng chưa quay lại lớp, Hồ Hàng Hàng ở phía sau gọi Lâm Điệu, "Sao hai người chậm thế, không phải là bị giáo viên bắt được đấy chứ?"
"Không có." Lâm Điệu gãi tóc: "Là......tay tớ không tiện, nên vất vả một chút."
Giang Duyên đang chơi di động ở một bên, nghe thấy lời này ngẩng đầu nhìn cô một cái, không nói gì.
"Ồ." Hồ Hàng Hàng không muốn biết thêm nữa: "Giáo viên vừa mới hỏi hai người các cậu đâu."
"Hả, vậy cậu nói như thế nào?" Lâm Điệu còn nhớ rõ lần trước cô và Giang Duyên ngủ quên ở phòng y tế, Tống Viễn xin nghỉ với lý do là hai người đánh nhau.
"Tớ nói hai cậu đi WC."
"......"
Điều này thật đúng là quá tuyệt vời.
Lâm Điệu há miệng thở dài, nhưng còn chưa kịp nói cái gì thì giáo viên ngữ văn đã cầm hộp phấn bước vào, cô liền quay đầu lại, nhìn Giang Duyên người vẫn đang chơi di động từ nãy đến giờ.
"Thầy tới."