"......"
"Phụt!"
"Ha ha ha ha ha ha ha!"
Trong phòng học có người không nhịn được cười ra, làm tất cả người trong phòng học đều cười, trong lúc nhất thời có chút mất khống chế.
Lâm Điệu bị tiếng động đột ngột đánh thức, khi ngẩng đầu vẻ mặt ngốc, không biết vì sao vừa ngủ thϊếp đi, nguyên cái lớp này ai cũng nhìn cô.
Lão Dư còn đang đứng trên bục giảng, tính tình cũng thật sự tốt: "Nào, đúng lúc bạn ngồi cùng bàn của em cũng vừa mới tỉnh, vậy bạn học Giang Duyên em hãy nói vì sao vừa nãy nhìn chằm chằm bạn học Lâm Điệu đi?"
Lâm Điệu: "?"
Tôi trời ạ.
Giang Duyên dưới cái nhìn của Lâm Điệu "Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì thế", vẻ mặt bất lực mở miệng: "Lão Dư, em không có nhìn chằm chằm bạn ngồi cùng bàn của em, em chỉ là đang do dự có nên đánh thức bạn ngồi cùng bàn hay không thôi, dù sao học sinh cũng nên lấy học tập là chủ, đi học mà ngủ cũng không phải thói quen gì tốt."
Lâm Điệu: "?"
Tôi mẹ nó!!!
Phi!
Lão Dư: "......"
Mọi người: "......"
Đoán rằng lão Dư và những người xem kịch vui cũng không ngờ rằng Giang Duyên sẽ xả ra lý do như vậy, trong lúc nhất thời đều ngơ ngẩn.
Sau một lúc im lặng, các học sinh trong lớp hoàn hồn, cười điên cuồng hơn.
Hồ Hàng Hàng vỗ vai Giang Duyên: "Anh, anh già như vậy rồi sau này còn cần gậy làm gì, đỡ bản thân là được rồi."
Lão Dư cũng buồn cười theo, tuy biết rõ Giang Duyên đang nói nhảm, nhưng nghĩ kỹ lại hình như cũng không phải không có lý.
Ông ho nhẹ một tiếng, bưng bình giữ nhiệt trên bàn lên uống hai ngụm trà nóng: "Em nói cũng đúng, đi học mà ngủ thật sự không phải thói quen gì tốt."
Lão Dư cầm bình giữ nhiệt, ngữ khí chậm rãi mà trầm thấp: "Nếu vậy thì, Lâm Điệu em đứng nghe giảng bài đi."
Lâm Điệu: "......"
Nói xong, lão Dư xoay người đặt bình giữ nhiệt trở lại bục giảng, ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, lại mở miệng: "Giang Duyên, em cũng đứng nghe giảng bài."
Hai bóng người đứng thẳng ở đó.
Hồ Hàng Hàng và Tống Viễn ngồi phía sau hai người xem náo nhiệt còn không chê việc lớn: "Lão Dư, chiều cao của hai người này lúc đứng còn cao hơn so với mực nước biển, chúng em đều không nhìn thấy bảng đen."
"Chúng em đều là những đứa trẻ ngoan yêu học tập, như vậy không được đâu."
Lão Dư suy nghĩ một chút, này cũng có lý, liền chỉ tay ra bên ngoài: "Vậy hai người các em ra ngoài hành lang đứng đi."
Hồ Hàng Hàng căn bản không lên sóng: "Đm, sao em biết anh chỉ có thể sống đến 60 tuổi, khi anh còn nhỏ một vị đại tiên đã xem bói cho anh, nói 60 tuổi là tử kiếp."
"Em gái, anh phát hiện em thật sự rất lợi hại."
"Em học ở chỗ nào vậy? Không phải là cùng một chỗ với vị đại tiên anh biết đấy chứ?"
"......"
Lâm Điệu vừa tức vừa buồn cười, còn chưa nói gì, Giang Duyên bên cạnh đã quay đầu lại bịt miệng Hồ Hàng Hàng đang lải nhải, phát huy khí thế lão đại: "Có thể câm miệng không?"
Hồ Hàng Hàng ra hiệu OK, rồi yên lặng tắt âm.
Vừa lúc, chuông vào tiết 3 vang lên, vài người ngồi trở lại vị trí của mình.
Lâm Điệu và Giang Duyên lại bật chế độ tắt micrô.
Tiết này là tiết vật lý.
Giáo viên vật lý là lão Dương chủ nhiệm lớp 14, tốc độ giảng bài rất nhanh, giảng đến một điểm kiến thức tương đối quan trọng, Lâm Điệu còn chưa lấy lại tinh thần, ông ấy đã lao vào diễn tập thực chiến.
Lâm Điệu quả thực đau đầu, vốn dĩ học vật lý không giỏi lắm, học kỳ này lại đυ.ng phải giáo viên là kiểu người không quan tâm đến học sinh.
Cô cảm giác sắp xong rồi.
Phỏng chừng sắp thua trong tay giáo viên này.
Giang Duyên ở bên cạnh vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của cô bạn cùng bàn, thấy cô lấy bút chọc tờ nháp giấy, vẻ mặt không kiên nhẫn, liền từ bỏ ý định truyền giấy cho cô.
Sợ cô lấy bút đâm chết mình để làm giấy nháp.
Lần đầu tiên lão đại cảm thấy nguy hiểm về sự an toàn của bản thân.
-
Hai người nước giếng không phạm nước sông qua một tiết buổi trưa.
Buổi tối còn có tiết tự học, bình thường sau khi tan học, Lâm Điệu đều là cùng bọn Giang Duyên ra bên ngoài tùy tiện ăn chút gì đó.
Hôm nay thì khác.
Cả thế giới đều biết hôm nay hai người họ có xung đột.
Chính xác mà nói, là Lâm Điệu đơn phương giận Giang Duyên, mà Giang Duyên dường như không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này.
Đã tan học năm sáu phút, Giang Duyên kết thúc một ván trò chơi, tùy tay đút điện thoại vào túi, vừa mới đứng dậy, Lâm Điệu cũng đứng dậy theo.
Giang Duyên dừng lại, rất tự nhiên hỏi: "Buổi tối ăn gì?"
Lâm Điệu còn đang tức giận, hơn nữa cũng không đặc biệt thoải mái, thấp giọng nói: "Không ăn."
"Thật sự không ăn?"
"A, không ăn." Lâm Điệu ngẩng đầu nhìn cậu, nói.
Giang Duyên nhìn chằm chằm cô vài giây, như đang xác nhận cái gì đó, mười mấy giây sau, cậu gật đầu, từ bên cạnh cô đi ra ngoài: "Đi thôi Hồ Hàng Hàng."
"Tới liền."
Đám người ra khỏi phòng học.
Một lát sau, Đào Gia sớm đã rời khỏi phòng học mua xong đồ trở về lớp, nhìn thấy một mình Lâm Điệu ngồi trong phòng, khẽ nhướng mày đi qua, ngồi xuống chiếc ghế trống phía trước cô.
"Lâm Điệu, sao cậu không đi ăn cơm?"
Lâm Điệu ngẩng đầu nhìn cô: "Không đói nên không đi."
"Vậy à, tớ có mua đồ ăn vặt nè, cho cậu một chút nhé." Động tác của Đào Gia rất nhanh, Lâm Điệu còn chưa kịp từ chối, cô ta đã cầm mấy thứ đồ vặt đặt trên bàn cô, còn nhân tiện thả mấy gói trên bàn Giang Duyên.
Đều là chút đồ ăn vặt con gái thích ăn, khoai tây chiên, xí muội, thạch trái cây, còn có xoài khô.
Lâm Điệu nhíu mày, duỗi tay rút một túi xoài khô đặt trên bàn Giang Duyên ra, Đào Gia nhìn động tác của cô, sửng sốt: "Cậu thích ăn xoài khô à? Chỗ tớ còn này."
Lâm Điệu gật đầu rồi lắc đầu, rất tự nhiên giải thích: "Không phải, Giang Duyên cậu ta bị dị ứng xoài, cậu ta nhìn thấy cái này sẽ phát điên."
"Ồ......vậy à." Đào Gia giống như bừng tỉnh gật đầu.
-
Khi bọn Giang Duyên ăn xong cơm chiều trở về, tiết tự học buổi tối đã trôi qua một nửa, trong lớp không có giáo viên, cãi cọ ồn ào.
Cậu một tay cầm đồng phục, một tay xách theo trà sữa mua cho Lâm Điệu, trở về chỗ ngồi.
Vừa rồi lúc ăn cơm ở bên ngoài, Tống Viễn đã phân tích nguyên nhân Lâm Điệu không ra ngoài ăn cơm có thể là do giận cậu.
Dù sao cô gái nhỏ người ta đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị cậu liên lụy, phải ra ngoài hành lang đứng một tiết.
Cái này ở trên người người khác, ai mà không tức giận? Ai cũng đều giận.
Cho nên cơm nước xong, Giang Duyên cố ý đi mua trà sữa, chuẩn bị nói lời xin lỗi.
Đại nam tử có thể duỗi có thể cong.
Cậu cũng có thể.
Lúc này, Lâm Điệu vừa định viết bản kiểm điểm 3000 chữ của mình, liền duỗi tay lấy trong cặp ra một quyển tập mới, đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt một phen, đột nhiên nhớ lại cánh tay mình còn đang bó bột.
Viết cái quỷ.
Quăng bút xuống, đầu bút đập trên bàn "Cạch" một tiếng.
Động tĩnh không lớn không nhỏ, đủ để Giang Duyên nghe thấy, hơn nữa cậu để ý thấy bạn ngồi cùng bàn của mình giờ phút này đang trải qua thời khắc khó khăn của cuộc đời.
Sau khi cân nhắc cẩn thận, Giang Duyên lấy bút chọc chọc bả vai cô: "Lâm Điệu."
Lâm Điệu không hé răng, quay mặt về phía cậu, tuy không nói gì, nhưng cả người để lộ ra hơi thở không kiên nhẫn rất rõ ràng.
Nói thật, Giang Duyên cũng không biết rốt cuộc vì sao cô lại tức giận như vậy, nhưng lý do để nữ sinh có thể tức giận quá nhiều, cậu cũng không muốn đặt thời gian lên đó.
Chỉ cần cúi đầu nhận sai là xong.
"Chuyện này là tôi không đúng." Ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống trên vai cậu, lộ ra bờ vai đẹp.
Giang Duyên nheo mắt nhìn cô.
Đôi mắt cậu là mắt thụy phượng(*) hiếm có, hình dạng mắt thon dài, vòng cung đuôi mắt hơi rộng, hơi hơi chếch lên, con ngươi có màu hổ phách nhạt.
(*) kiểu mắt phượng có phần mí trên dài gần bằng đuôi mắt. Phần đuôi mắt này thường cong chếch lên rất rõ ràng.
Lâm Điệu đang ngẩn người, lại nghe thấy cậu nói: "Nhưng cậu thật sự không nên ngủ trong giờ học."
"......"
Tôi không để yên cho cậu đâu.
Tác giả có lời muốn nói: - Giang Duyên: Người khác xin lỗi như dệt hoa trên gấm, tôi xin lỗi như lửa cháy đổ thêm dầu
Tôi có thể!!!!!!!!!!! Tôi rất cool!!!!!!!!!!