Về chuyện Giang Duyên là ân nhân cứu mạng của Đào Gia phải ngược dòng đến học kỳ 1, ngày đó là ngày thi cuối kỳ cuối cùng.
Bốn người Giang Duyên bọn họ cơm nước xong không về phòng học, mà ở tiệm nét ngoài trường học chơi hai trò chơi, khi trở về thì thấy người da đen đang ở cổng trường kiểm tra.
Bốn người lại vòng qua cổng cũ khu phía Tây, chuẩn bị trèo qua bức tường mục nát bên cạnh vào, ai ngờ lại đυ.ng phải mấy nam sinh trường dạy nghề cách vách.
Đám người đang lôi lôi kéo kéo một cô gái nhỏ, không có nhiều người trên đường vào lúc đó, cô gái nhỏ liền như vậy bị lôi kéo vào ngõ nhỏ giữa thanh thiên bạch nhật.
Xen lẫn còn có vài tiếng kêu cứu.
Giang Duyên vốn dĩ không muốn xen vào chuyện của người khác, dù sao người ở trường dạy nghề làm việc cũng không sạch sẽ lắm, một khi chọc phải, sau này sẽ rất khó giải quyết.
Nhưng cứ mặc kệ như vậy, hình như cũng không ổn lắm?
Mắt thấy mấy người muốn đi vào ngõ nhỏ, Giang Duyên nhấc tay ném chai nước vào điện thoại của một người trong số đó.
Hồ Hàng Hàng đi theo chính khí rống lên: "Làm gì đấy! Làm gì đấy! Ở nơi công cộng chú ý chút đi!"
Mấy nam sinh đầu ngõ xoay người nhìn lại, trong đó có một cái đầu nhuộm vàng thiếu kiên nhẫn nói: "Đừng quản chuyện của người khác, hiểu chưa?"
Giang Duyên nhướng mày, nhặt một cây gậy từ đống phế liệu bên cạnh, gõ vào mặt tường vài cái: "Thật ngại quá, hôm nay này nhàn quá, anh em tao định quản."
Vừa nhìn chính là khıêυ khí©h, mấy nam sinh trường nghề trường hợp gì chưa từng thấy qua, lập tức bùng nổ, giơ nắm đấm đấm lên mặt Giang Duyên.
Giang Duyên phản ứng cũng nhanh, né sang một bên, nhân tiện dùng gậy đập lên lưng người tới, rên rĩ một tiếng, xuống tay không nhẹ.
Bọn Từ Nhất Xuyên phía sau cũng nhanh chóng gia nhập chiến trường, sự ăn ý được tích lũy bởi đội bốn người chiến đấu quanh năm làm người của trường dạy nghề nửa chỗ tốt cũng không chiếm được.
Biết không được lợi gì, liền dùng thủ đoạn bẩn thỉu.
Ban đầu cái đầu nhuộm vàng kia thừa dịp Giang Duyên không chú ý, giơ gậy bóng chày không biết ở đâu ra, bổ xuống đầu Giang Duyên.
"Duyên Nhi! Phía sau!"
Từ Nhất Xuyên hô một tiếng, Giang Duyên quay đầu lại cúi xuống, nhưng vai vẫn bị hung hăng ăn một chút, Tống Viễn ở gần đến nỗi dường như nghe thấy âm thanh xương cốt bên trong nứt ra.
"Tao đ* mẹ mày!" Hồ Hàng Hàng một thân đầy thịt, một quyền nện vào mũi tóc vàng, rồi kéo cổ áo đập đầu hắn vào đầu gối mình một đập.
Tóc vàng bị đánh đến mức mặt đầy máu.
Từ Nhất Xuyên và Tống Viễn nhanh chóng đến bổ sung mấy đá.
Lưỡng bại câu thương(*).
(*) Ý của câu thành ngữ này là chỉ trong cuộc giành giật, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.
Giang Duyên được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, mấy người tóc vàng bị cảnh sát tới mang đi, nữ sinh được cứu cũng được đưa đến cục cảnh sát.
Sau đó, nữ sinh làm chứng Giang Duyên bọn họ là thấy việc nghĩa hăng hái làm, chuyện này cũng liền kết thúc với việc bọn tóc vàng bị giam giữ.
Mà nữ sinh được cứu kia, chính là Đào Gia cùng một phòng thi với Lâm Điệu, Giang Duyên bọn họ.
-
Lâm Điệu nghe Hồ Hàng Hàng kể chuyện hăng hái làm việc nghĩa, giữa đường cậu còn thêm mắm thêm muối điểm tô cho bản thân đẹp một lần: "......thời gian lúc đó thì nhanh, chỉ thấy tớ dùng Vịnh Xuân Quyền một cách tiêu chuẩn đánh bại ác nhân, ngay sau đó tớ lại dùng Phật Sơn Vô Ảnh Cước để đánh bại hoàn toàn kẻ địch, tớ......"
"......" Lâm Điệu trợn mắt nhìn cậu: "Cậu đã chết."
"Phốc." Hồ Hàng Hàng không nhịn được cười: "Em gái, này, em không thể nghiêm túc nghe anh kể xong sao."
"Thời gian này tớ thà tận dụng để học tập chăm chỉ thì hơn." Lâm Điệu bỏ nghe những lời tám chuyện, lấy bài kiểm tra từ trong cặp ra trải lên trên bàn.
Người đang yên lặng xem phim, công danh ẩn sâu cùng Giang Duyên ngẩng đầu nhìn cô một cái, ý vị thâm trường mà nói: "Người chậm cần bắt đầu sớm cần cù bù thông minh, kiến tha lâu đầy tổ."
Lâm dỗi dỗi lập tức online: "Cậu mới thọt đó!"
"......" Quả nhiên, nói với học tra cô khẳng định nghe không hiểu.
-
Thứ ba là một ngày trời nắng, nhưng sau một trận mưa, nhiệt độ không khí giảm xuống rõ rệt, những cơn gió thổi tới mang theo chút lạnh lẽo.
Buổi sáng Lâm Điệu đến lớp khá sớm, người trong phòng học mới đến một nửa.
Khi sắp vào học, đám người Giang Duyên hấp tấp từ bên ngoài tiến vào, trong tay phần lớn đều cầm theo bữa sáng, trong miệng cắn sữa đậu nành sữa chua linh tinh.
Giang Duyên ngồi xuống chỗ của mình, ném bịch sữa đậu nành lên bàn Lâm Điệu: "Dậy sớm uống một ly sữa đậu nành, nâng cao tinh thần bổ não cả ngày."
"......"
Không biết vì sao, Lâm Điệu luôn cảm giác sau khi quen người này, dường như cậu luôn đối đãi với cô giống kẻ ngốc.
Cô cũng không biết bản thân cho cậu ta thấy ảo giác cần bổ não ở chỗ nào, rõ ràng càng cần bổ não chính là cậu ta.
Đương nhiên, lời này cũng là không thể nói ra.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Lâm Điệu cầm sữa đậu nành còn nóng hổi trên bàn lên, nghiêm trang nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ngài."
Giang Duyên: "......"
Tiếng chuông truy bài vang một lần.
Lý Giang ủy viên vệ sinh trong lớp cầm danh sách trực nhật đi đến tổ một bên này: "Này, Hứa Hoan Hoan, hôm nay là mấy người các cậu trực nhật, đến lúc đó cậu phân chia công việc một chút, tay Lâm Điệu bị thương, cho nên trong khoảng thời gian này không cần trực nhật."
"Được, đã biết." Hứa Hoan Hoan nhận danh sách từ tay Lý Giang, quét mắt thấy hai chữ Giang Duyên xếp phía sau mình, tay cầm danh sách run một chút.
Phân chia?
Cô dám phân chia công việc cho lão đại sao?
Cho nên kết thúc giờ truy bài, Hứa Hoan Hoan liền cầu cứu Lâm Điệu: "Hôm nay mấy người chúng ta cùng nhau trực nhật cậu biết không?"
"Ừm? Làm sao vậy?"
"Giang Duyên cũng làm cùng chúng ta." Hứa Hoan Hoan sát vào bàn cô: "Cho nên đến lúc đó cậu có thể giúp không ——"
"Giúp cậu ta làm việc?!" Lâm Điệu không chờ cô nói xong, đã cắt đứt lời của cô: "Đừng nghĩ nữa, cậu ta không phải không có tay."
Nghe thấy âm thanh, Giang Duyên đứng ở ngoài cửa sổ nhìn vào trong không rõ nguyên do.
"......" Không phải, người chị em à, người nhà cậu có biết cậu cáu gắt như vậy không?
Hứa Hoan Hoan quả thực khóc không ra nước mắt: "Không phải, tớ là nhờ cậu giúp tớ phân chia công việc cho Giang Duyên, mấy người chúng ta không thể đều cùng nhau quét phòng học hết được, hơn nữa cánh tay cậu bị thương, Lý Giang đã nói không cần cậu làm việc."
"Được thôi, vậy để cậu ta đi đổ rác."
"A......có thể chứ?"
Lâm Điệu chà xát lông mày: "Sao lại không thể, mọi người đều có thể, cậu ta cũng có thể, yên tâm đi, tan học tớ nói với cậu ta."
Hứa Hoan Hoan cảm động muốn khóc.
-
Giữa trưa tan học, những người phụ trách trực nhật phải ở lại phòng học quét tước vệ sinh, Lâm Điệu nhớ kỹ lời dặn dò của Hứa Hoan Hoan, vừa tan học đã nói việc này cho Giang Duyên.
"Hôm nay tổ chúng ta trực nhật, cậu phụ trách đổ rác."
Giang Duyên vừa nghe liền cười: "Đùa cái gì vậy, trực nhật? Cậu thấy tôi làm nhiệm vụ ở Thập Trung bao giờ chưa?"
"Lúc trước không, vậy hôm nay thấy." Lâm Điệu biết lão đại đổ rác đã là hạ mình, cho nên liền lấy bao tay dùng một lần còn sót lại trong hộp cơm sáng: "Đây, sợ ngài không quen, cố ý cho chuẩn bị bao tay cho ngài."
"Không phải." Giang Duyên dựa vào tường, tóc rũ trên trán, mắt đen nhìn cô, cười một tiếng: "Một tổ trực nhật nhiều người như vậy, sao cậu một hai phải để tôi đi đổ rác?"
"Chỉ có cậu không có việc làm."
Lâm Điệu thật sự không lừa cậu, bảy người cùng nhau trực nhật, Hứa Hoan Hoan và bạn ngồi cùng bàn của cô ấy hơn nữa Tống Viễn và Hồ Hàng Hàng mỗi nhóm phụ trách một công việc vệ sinh.
Một người bị lẻ là Đào Gia thì lau bảng đen.
Cũng chỉ có cậu đứng không ở chỗ này không có chuyện gì làm.
Hả?
Giang Duyên phản ứng lại: "Cậu cũng có việc gì làm mà?"
Lâm Điệu nâng cánh tay lên: "Tôi bị thương."
"Tôi cũng là người bị thương mà, chẳng qua là tháo bột sớm thôi."
Lâm Điệu nhìn cậu dong dài, lạnh lùng mắng một câu: "Gà yếu."
"......?" Lần này Giang Duyên thật sự cười, buông đầu lưỡi để dưới má ra: "Không phải chứ, vì sao từ đổ rác lại biến thành công kích cá nhân?"
"Đúng vậy, chỉ là đổ rác mà cậu còn dong dài nửa ngày, thật không biết sau này cậu có thể làm được cái gì."
"......" Giang Duyên nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn cô: "Sau này có thể làm được gì thì tôi không biết, nhưng có một việc tôi nhất định sẽ không để bụng."
"?"
Giang Duyên cong môi ngoắc tay với cô, Lâm Điệu cẩn thận dịch qua một bước, cậu thuận thế cúi người, mắt đen nhìn cô, nhìn hình ảnh thu nhỏ của chính mình trong mắt cô.
Đột nhiên, câu đùa bẩn thỉu cậu sắp buột miệng thốt ra lại không thể xuất khẩu, như thể nói với cô là một tội ác tày trời.
"Thôi, không nói với cậu nữa." Giang Duyên ngồi dậy, bàn tay ấm áp khô ráo xoa nhẹ đỉnh đầu cô một chút: "Làm vậy, tôi đi đổ rác."
Lâm Điệu chờ Giang Duyên ra khỏi phòng học mới phản ứng lại, mình vừa mới bị sờ đầu.
Chó má.
Cô muốn đánh chết cậu ta.
Không biết sờ đầu người khác là không thể cao à?
-
Bảy người dọn dẹp xong phòng học thì đã hơn 12 giờ, Hứa Hoan Hoan và bạn ngồi cùng bàn của cô ấy định ăn đại gì đó ở căn tin, còn Lâm Điệu đến phòng vệ sinh chưa trở về.
Nữ sinh duy nhất còn lại là Đào Gia cùng bốn nam sinh bọn họ đứng chung một chỗ: "Các cậu định ăn trưa ở đâu vậy, cùng nhau ăn đi."
Từ Nhất Xuyên khoác vai Hồ Hàng Hàng: "Được thôi, chúng ta đến nhà chú Trần ăn đi, đồ ăn nhà chú ấy ngon."
Đào Gia nhìn thời gian: "Sắp 12 giờ rưỡi rồi, chúng ta qua nhanh đi, giờ này còn chưa chắc có chỗ đâu."
"Đúng đúng đúng, mập mạp đi nhanh chút." Từ Nhất Xuyên đẩy Hồ Hàng Hàng một phen, Tống Viễn ở một bên đi theo, Đào Gia tụt lại phía sau.
Đi được hai bước, cô phát hiện Giang Duyên còn đứng phía sau không nhúc nhích, cười nói: "Giang Duyên, sao cậu còn chưa đi?"
Từ Nhất Xuyên phía trước cướp lời: "Cậu ấy à, chờ bạn ngồi cùng bàn đấy."
Nghe vậy, Giang Duyên ngẩng đầu: "Ừ, các cậu đi trước đi, tôi chờ cậu ấy đi chung."
Đào Gia gật đầu: "Được, vậy các cậu nhanh đến nhé."
Giang Duyên không nói tiếp, Hồ Hàng Hàng bảo Đào Gia nhanh lên, cô cười đi theo: "Cảm thấy các cậu rất thân với Lâm Điệu, lúc trước các cậu cùng một lớp sao?"
"Không có, cũng được chia đến chung lớp học kỳ này thôi."
"Vậy Giang......" Đào Gia còn muốn hỏi gì đó, bị Hồ Hàng Hàng trong lúc lơ đãng cắt ngang: "Tống Viễn cậu gọi điện thoại cho chú Trần trước đi, nếu không không có chỗ ngồi phải đi về thì xấu hổ lắm."
"Được."
Đề tài liền bị cắt đứt như thế.
Bả vai cứng đờ của Đào Gia hơi thả lỏng, ra vẻ lơ đãng quay đầu lại nhìn vị trí vừa rồi, khóe môi hơi hạ xuống.