Sau khi thao tác một trận, tin tốt là, phần mềm diệt virus vẫn còn, tin xấu là, "Cuộc sống ảo mộng" cũng vẫn còn.
Nói tóm lại, virus "Cuộc sống ảo mộng" hoàn toàn không quan tâm đến phần mềm diệt virus, còn có thể dễ dàng tiêu diệt phần mềm diệt virus, cũng có thể sống hòa bình với phần mềm diệt virus, dù sao phần mềm diệt virus cũng không làm gì được nó.
Vân Cẩm đón nhận sự thật mình tạm thời không có cách nào loại bỏ virus trong điện thoại, trong đầu nghĩ chỉ có thể hôm nay tan làm cầm điện thoại đến tiệm sửa chữa. Chẳng qua nghĩ đến chuyện mới vừa rồi virus đọc được thông tin cá nhân của cô, ngay cả tên của cô cũng biết, quả thật Vân Cẩm có chút sợ. Cô lập tức tháo liên kết ngân hàng trong Wechat với Alipay ra, gỡ cài đặt app ngân hàng trên điện thoại di động, sau khi suy nghĩ một lát, thậm chí vào đêm khuya nhắn tin cho bạn bé ở Wechat và QQ ---"Số của tôi bị trộm, nếu như có người tìm bạn mượn tiền thì tuyệt đối đừng đồng ý!"
Sau khi làm xong những chuyện này, trong lòng Vân Cẩm đã bình tĩnh hơn. Sau khi căng thẳng thả lỏng cơ thể, một trận buồn ngủ ập đến, Vân Cẩm ném điện thoại đến bên gối, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Cẩm bị tiếng chuông báo thức của điện thoại đánh thức, sau khi thức dậy cả người đều không ổn, chỉ ngủ được hơn ba tiếng đồng hồ đã thức dậy, mùi vị này thật không dễ chịu.
Sau khi dùng nước lạnh rửa măt hơi tỉnh táo một chút, đi tới trước bàn ăn, ba Vân Cẩm, Vân Hải đặt đĩa bánh trứng gà lên bàn, nói với Vân Cẩm: “Trong nồi có cháo, tự con múc đi."
Bánh trừng do ba của Vân Cẩm làm rất ngon, bánh trứng gà mềm thơm không thua gì tiệm bên ngoài bán cả. Bình thường Vân Cẩm rất thích ăn, nhưng hôm nay bởi vì ngủ không ngon, ngửi được mùi dầu nhàn nhạt tỏa ra từ bánh trừng, một chút khẩu vị cũng không có, xoay người vào phòng bếp múc cháo trắng.
Cháo trắng ấm đặc, Vân Cẩm cũng chỉ ăn nửa chén. Vân Hải nhìn chằm chằm cháo còn dư lại trong chén Vân Cẩm, nhíu mày: “Sao ăn ít như vậy?”
Vân Cẩm vội vàng khoát tay, "Không ăn nổi nữa ạ."
Vân Hải nói: “Con thức dậy muộn mới không có khẩu vị! Ba đã sớm nói với con, con nên giống ba, thức dậy trước một giờ của bữa sáng, uống mấy ly nước, vận động một chút, tinh thần vừa tốt lại vừa có khẩu vị!"
Cả người Vân Cẩm mơ màng không có sức tranh cãi với ba, trầm mặc nghe ba truyền bá những lý luận không thực tế của mình.
Vân Hải vừa nói vừa đi vào phòng bếp cầm một túi giữ tươi, bỏ hai cái bánh trứng vào, "Cầm ăn trên đường!"
Vân Cẩm biết nếu như mình không nhận, khẳng định sẽ bị ba dạy dỗ một trận, đưa tay lặng lẽ nhận lấy tuổi giữ tươi, vội vả ra ngoài đón xe điện ngầm.
Sau khi đổi hai trạm xe, Vân Cẩm từ nhà ở phía Đông Nam thành phố đến khu sáng nghiệp đổi mới ở phía Tây Bắc, sau khi đi ra trạm điện ngầm, cầm điện thoại quét mở một xe đạp công cộng, dùng 3 phút cởi xe đạp đến cửa khu công nghiệp, lại tốn 7 phút cưỡi xe đạp đến phòng làm việc trong khu công nghiệp của cô.