Vân Cẩm lén nói với Vân Hải, mình muốn về nhà.
Nếu như cô ở lại quê quán, trừ những họ hàng nhà mình ra, hoàn toàn không quen những người khác, cô đi chỗ nào tìm người khen mình đây?
Nhưng lý do Vân Cẩm bịa ra muốn về nhà ngay bây giờ, bị ba Vân từ chối từng cái, thái độ của Vân Jải vô cùng kiên quyết không đồng ý, "Ăn cơm tối xong rồi về! Bây giờ đi về thì giống cái gì chứ?"
Vân Cẩm làm nũng: "Ba đưa con về nhà trước, sau đó lại trở về, cũng không làm chậm cơm tối của ba."
Vân Hải không nghĩ ngợi đã từ chối: "Một ngày đi bốn chuyến, quá mệt mỏi."
Vân Cẩm hận mình không biết lái xe cũng không có xe, phát hiện mặc kệ thuyết phục thế nào cũng không thuyết phục được ba, chỉ có thể từ bỏ--- Cô đã nhìn ra được, chỉ cần bây giờ cô không phải bị bệnh cấp tính, lập tức đến bệnh viện khám bệnh, dùng những lý do khác, ba cũng sẽ không đồng ý để cho cô về nhà bây giờ.
Nếu như tự mình cô biết lái xe thì sẽ dễ dàng hơn, Vân Cẩm có chút hồi hận một năm rồi lại một năm vẫn kỳ kèo không đi thi bằng lái xe, suy nghĩ có nên đặt chuyện học lái xe vào lịch trình hằng ngày hay không.
Ai, chẳng qua coi như cô biết lái xe, cũng không mua nổi xe, bình thường đi làm xa như vậy, khẳng định cũng sẽ chọn đi tàu điện ngầm, nếu không tiền xăng chính là một khoản phí lớn với cô.
Không về nhà được... Ở quê quán cũng không có người quen biết nào khác... Cô cũng không thể gõ cửa từng nhà người xa lạ muốn khen ngợi đi!
Sau khi nóng nảy một hồi lâu, đột nhiên Vân Cẩm nghĩ đến cái gì đó, đọc tỉ mỉ nhiệm vụ thứ 7 hai lần--- Hệ thống không có nói phải thu khen ngợi khi gặp tận mặt, như vậy, dùng điện thoại gửi khen ngợi đến, có phải cũng được không?
Vân Cẩm lập tức mở Wechat ra, từ chỗ bà chủ, bắt đầu hành động, "Ấu Gia năm mới vui vẻ! Năm mới ngày càng xinh đẹp, ngày càng hot, lưu lượng bùng nổ!"
"Ấu Gia, cô cảm thấy một năm qua tôi làm việc như thế nào?"
Vân Cẩm là muốn lời khen của bà chủ, cũng chỉ có thể hỏi bà chủ cô làm việc như thế nào, dù sao cô và bà chủ cũng không có những mặt khác cần nói chuyện, cô cũng không thể bàn luận về vấn đề nà chủ đẹp hay không đẹp được...
Rất nhanh trên khung đối thoại của Wechat xuất hiện dòng "Đối phương đang nhập..." Nhưng mà kỳ lạ chính là, Vân Cẩm chờ trái chờ phải, cũng không chờ được câu trả lời của bà chủ.
Ngay khi Vân Cẩm muốn gửi tin nhắn Wechat cho người tiếp theo, trả lời của bà chủ Bàng Ấu Gia đột nhiên xuất hiện---
"Một năm nay đúng là cô hoàn thành công việc rất tốt, công sức của cô tôi đều thấy được. Đúng lúc năm mới này tôi muốn khai thác một ít nội dung mới, khẳng định lượng công việc của cô sẽ tăng lên. Bây giờ tiền mỗi tháng của cô là 10 ngàn, trừ đi tiền bảo hiểm tiền thuế thì đến tay cũng được 8765, sang năm tôi tăng cho cô 15 ngàn, trừ đi bảo hiểm và thuế một năm thì cũng được 12792, cô cảm thấy thế nào?"
Vân Cẩm: ???
Vân Cẩm sững sốt, lại đọc tin nhắn của bà chủ Bàng Ấu Gia, chậm chạp ý thức được bà chủ đã hiểu lầm ý của mình.
Cũng đúng, người bình thường cũng không nghĩ đến mục đích thực sự mà cô muốn chỉ là "Muốn khen", dựa theo suy nghĩ bình thường, câu mình gửi cho bà chủ quả thật rất giống như lời mở đầu muốn tăng lương.
Nhưng cô thật sự không có mục đích nói là tăng lương...