"Hiện giờ ấy, rất nhiều công chức trẻ tuổi nhà đều có tiền. Những thanh niên không có điều kiện đều phải tự mình cố gắng, dựa vào tiền lương công chức mà muốn mua nhà mua xe quả thật có hơi khó, sấp trẻ phải có điều kiện thì mới có thể ổn định được!"
"Đến lúc đó Vân Bằng tìm một cô con một của gia đình nào đó có vài căn nhà ở đơn vị, chẳng phải sau này đều là của tụi nó hết sao? Có gì mà phải lo nữa!"
Cẩm Vân vô cùng ngạc nhiên, quay đầu thì thấy Đỗ Hiểu Văn cũng rất ngạc nhiên, ba mẹ và vợ chồng cô út cũng nhíu mày. Hai nhà đều chỉ có một cô con gái, tự nhiên sẽ tham gia vào phía ba mẹ nhà gái bị tính kế đoạt tài sản, nghe được lời của vợ chồng bác cả, trong lòng đều vô cùng khó chịu.
Điều làm Vân Cẩm ngạc nhiên nhất không phải là bác cả có suy nghĩ thấp kém, mà là nói ra cái suy nghĩ thấp kém của mình một cách dõng dạc, hiển nhiên là không hề ý thức được chỗ thấp kém của bản thân.
Dượng út bật lại: "Anh cả, anh thế này là không đúng rồi, Vân Bằng là một chàng trai, bậc cha mẹ như anh cũng phải chuẩn bị cho cháu nó một căn nhà để ở sau khi kết hôn chứ!"
Bác cả lập tức cao giọng: "Tiền đâu mà mua nhà cho nó chứ? Hiện giờ giá nhà đã là bao nhiêu tiền một mét vuông rồi? Một căn nhà thể nào cũng ba bốn trăm vạn, bọn anh bán máu bán thận cũng không mua nổi!"
"Nuôi nó lớn đến giờ, cho nó ăn cho nó mặc cho nó học đại học, bọn anh đã hoàn thành nhiệm vụ của người bậc cha mẹ, tiếp theo đây đều phải dựa vào nó tự mình phấn đấu!"
Vân Cẩm: ...
Cái mà bác cả gọi là tự mình phấn đấu, chính là để thằng con trai không nên thân của mình tìm con gái nhà giàu kết hôn? Con gái nhà giàu có làm gì sai đâu chứ?
Vân Cẩm nhìn về phía anh họ Vân Bằng, Vân Bằng đang cười hì hì, rõ ràng là không cảm thấy điều ba mình nói có gì là không ổn cả.
Vân Cẩm dời ánh mắt, trong lòng thầm cảm thấy may mắn hẳn là Vân Bằng không đậu công chức, cho nên không lừa được con gái nhà giàu.
Thức ăn bữa tất niên rất phong phú, đáng tiếc một bàn họ hàng làm Vân Cẩm hoàn toàn mất hết khẩu vị, tùy ý ăn vài miếng liền buông đũa, gia nhập hội bấm điện thoại với em họ Đỗ Hiểu Văn.
Đợi đến lúc ăn xong cơm tất niên thì cũng đã 11 giờ đêm, ba Vân Hải lái xe chở Vân Cẩm và mẹ về nhà. Lưu Thúy Thúy vừa lên xe đóng cửa, liền không nhịn được phát cáu với Vân Hải: "Anh xem cái nhà này của anh, đều là kiểu người gì, nói ra toàn những lời thế nào!"
"Anh đã biết anh cả và chị dâu cả hay tính toán từ trước, nhưng không ngờ bọn họ lại tính toán như thế! Một đứa trẻ tốt như Vân Bằng, anh thấy không thể để hai người họ dạy hư thằng bé được!"
Vân Cẩm thầm nghĩ, rõ ràng đã dạy hư rồi còn đâu, vợ chồng bác cả nhìn không ra thì cũng thôi đi, chẳng biết vì sao ba mẹ cô cũng nhìn không ra.
"Còn có em gái anh, hôm nay lúc nói đến việc Hiểu Văn đã có người yêu, vừa nói vừa liếc nhìn em, ánh mắt vô cùng đắc ý!"
Vân Hải biết anh cả chị dâu còn có em gái, em rể đều có không ít khuyết điểm, những lời Lưu Thúy Thúy nói đều đúng sự thật, Vân Hải chỉ có thể im lặng không nói gì.
Lưu Thúy Thúy nói một tràng, Vân Hải mới thở dài một hơi: "Haiz, một năm cũng không gặp nhau được mấy lần, nhịn một chút cho qua chuyện thôi."
Vân Cẩm cảm thấy họ hàng thân thích còn chẳng bằng bạn bè, dù sao thì bạn bè là tự mình chọn, thân thích thì không chọn được. Có điều đem ra so sánh, Vân Cẩm nhất thời cảm thấy ba mẹ mình quá tốt, tuy có nhiều lúc không hiểu cô, nhưng vẫn tốt hơn những người làm ba làm mẹ như nhà bác cả rất nhiều.
Vân Cẩm đề nghị nói: "Ba ơi, mẹ ơi, thật ra con có một cách, chi bằng ngày mai con sẽ dùng hết tiền thưởng tết của con để đăng kí đoàn du lịchcho hai người, hai người đi chơi một chuyến, tết năm nay sẽ không phải ăn cơm cùng bác cả và cô út nữa."
"Ngày mai đăng kí đoàn du lịch, hẳn là không thể xuất phát trong ngày mai, nhưng ba mẹ có thể nói ngày mai phải ở nhà sắp xếp hành lý, thế là không cần phải đi rồi..."
Vân Hải và Lưu Thúy Thúy đồng thời cắt ngang lời Vân Cẩm: "Không được!"
Vân Hải nói, "Tết nhất mà cả nhà không quây quần đoàn tụ, thế đâu có được!"
Lưu Thúy Thúy nói, "Mẹ và ba con đi du lịch thì tết nhất con ở nhà ăn uống cái gì?"