Nhưng sau khi Vân Cẩm tiến đến kéo tay của ba, câu đầu tiên nghe được là: "Con có muốn thừa dịp tuổi tác không lớn, học tập thật tốt, thi công chức không?"
"Con nhìn công việc bây giờ của mình đi, không ổn định cũng thôi đi, còn khổ cực như vậy. Mỗi tuần chỉ nghỉ ngơi một ngày, tháng nào cũng phải tăng ca hai lần? Mỗi lần tăng ca đều phải ngồi chuyến xe cuối cùng trở về..."
"Vẫn là công chức tốt, bát cơm sắt, kiếm tiền cũng không ít hơn người ta, nói ra còn được người ta tôn trọng một chút, lúc coi mắt giới thiệu công việc là công chức, mọi người đều tình nguyện đi gặp, công việc hiện tại của con, ba thật không biết nên giới thiệu với người ta như thế nào..."
Vân Cẩm lặng lẽ thở dài trong lòng, trước kia ba mẹ để cho cô thi công chức, cô sẽ còn nghiêm túc nói mình không muốn thi công chức với ba mẹ, rất thích công việc của mình. Nhưng bây giờ Vân Cẩm lười nói nhiều, dù sao nói cũng vô ích, chỉ nói ba chữ, "Không thi đậu."
Đây cũng là lời nói thật, lấy chuyên ngàng của cô, chỉ có thể đi thi vi trí nhân viên công vụ không giới hạn chuyên ngành, một cái vị trí có hơn mấy tràn ngàn người cướp, cô đúng là thi không đậu.
Nhưng ba Vân còn chưa từ bỏ ý định: "Con cứ thử một chút, không thử sao không biết thi đậu! Anh Bằng của con cũng thi hai năm, năm nay còn chuẩn bị thi nữa đó, nhìn người ta đi có bao nhiêu nghị lực."
Vân Cẩm lại nặng nề thở dài trong lòng, anh Bằng trong miệng ba chính là anh họ bên nội của cô, là con trai nhà bác cả. Vân Cẩm thật sự không có cách nào gắn chữ "Có nghị lực” lên người anh họ này. Rõ ràng Vân Bằng trong hai năm nay vừa mượn cớ thi công chức mà không cố gắng làm việc, vừa lấy chuyện phải làm việc không có thời gian học để qua loa chuyện mình thi không đậu, công việc của mình và chuyện thi công chức đều không cố gắng, bản chất cũng giống với Vân Cẩm, đều là người lười.
Thậm chí Vân Cẩm cảm thấy Vân Bằng không bằng mình, tối thiểu cô độc lập kinh tế, mỗi tháng giao 3 ngàn tiền sinh hoạt phí cho nhà mình, đồ dùng hằng ngày cùng với trái cây cũng đều là cô mua. Còn Vân Bằng chẳng những không đưa tiền cho nhà, mỗi tháng còn chìa tay xin tiền bác gái cả, đã gần 30 vẫn còn ăn bám cha mẹ già.
Nhưng mà không biết vợ chồng bác cả ba mẹ thật sự mù mắt không thấy được sự qua loa lấy lệ của Vân Bằng đối với công việc đối với chuyện thi cử, hay là tiêu chuẩn phán xét của bọn họ đối với Vân Cẩm khác nhau, dù sao trong mắt người lớn trong nhà, Vân Bằng mạnh hơn cô về mọi mặt, mỗi lần vợ chồng bác cả nhắc đến Vân Bằng đều là mặt đầy tự hào, ba mẹ nhắc đến cô chính là lắc đầu than thở.
Mặc dù Vân Cẩm kéo tay của ba Vân Hải, nhưng dọc đường đi về nhà, cũng không nói chuyện với ba. Cô chỉ cần nói một câu với ba, vậy ba sẽ có mười câu hai mươi câu chờ cô, dứt khoát không nói, có thể yên tĩnh một chút.
Hai năm nay cô cảm thấy mình nói chuyện không hợp với ba mẹ, mặc kệ lúc nào chủ đề ban đầu mà cô nói ba mẹ đều có thể quẹo và chủ đề mà cô không thích nghe nhất --- Xem mắt kết hôn, thi công chức.
Vân Cẩm và ba đẩy cửa chống trộm vào nhà, Vân Cẩm thấy mẹ đã về nhà, nghe được động tĩnh của hai ba con, bà hô ra ngoài cửa: “Tiểu Cầm về rồi? Phải khen ngợi! Sàn nhà lau rất sạch sẽ!"