Chương 2

Lưu Thúy Thúy nghe đến chỗ này, nhíu mày có thể kẹp chết con ruồi, hiển nhiên Lưu Thúy Thúy cũng không vừa ý đối tượng xem mắt hôm qua của Vân Cẩm.

Vốn dĩ Vân Cẩm nghĩ Lưu Thúy Thúy sẽ nói với cô "Chỗ này không được, tìm chỗ khác",nhưng Lưu Thúy Thúy mở miệng rồi đóng lại, cuối cùng nói với Vân Cẩm: "Nếu như tính cách tính khí không tệ, trước tiếp xúc thử đi."

Vân Cẩm tuyệt đối không nghĩ đến mẹ sẽ nói như vậy, kinh ngạc quay đầu nhìn mẹ, "Tiếp xúc thử một chút?"

"Con cao 1m72, nam coi mắt 1m68, ngày hôm qua con màng giày đế bằng cũng cao hơn anh ta một đoạn. Tiền lương mỗi tháng của con hơn tám ngàn, nam coi mắt tiền lương mỗi tháng chỉ có hơn một ngàn!"

"Con và anh ta có gì mà phải tiếp xúc? Chẳng lẽ con phải kết hôn với người như vậy sao?"

Lưu Thúy Thúy thở dài, "Đúng là điều kiện của thằng nhóc này kém, nhưng con cũng phải xem điều kiện của mình, qua hết năm nay con đã hai mươi tám. Bộ dạng của con cao, nhưng cũng mập, gầy đây có phải lại mập thêm không? Có phải gần một trăm năm mươi cân rồi không?"

"Tiền lương của con tạm được, nhưng đi làm cho tư nhân, không ổn định, mặc dù thằng nhóc này làm hợp động ở cục cung cấp điện nước, nhưng loại công việc này chỉ cần không phạm sai lầm, sẽ không bị đuổi việc."

Vân Cẩm nghe được lời của mẹ, nhất thời cảm thấy có gì đó ngăn ở l*иg ngực, rõ ràng năm nay cô mới có hai mươi sáu tuổi chẳn! Mới vừa trải qua sinh nhật hai mươi sáu tuổi, cách sinh nhật hai mươi bảy tuổi còn hơn mười tháng nữa, cũng không biết những người đồng lứa của mẹ tính toán tuổi mụ như thế nào, lại đều thừa nhận hết năm nay cô đã hai mươi tám tuổi rồi!

Vân Cẩm càng khϊếp sợ là, mẹ cảm thấy tiền lương mỗi tháng hơn tám ngàn của cô cùng với tiền lương hơn một ngàn của nam xem mắt là như nhau. Ba chữ "Cục cung cấp điện nước" có giá trị mỗi tháng sáu ngàn đồng sao? Huống chi nam xem bắt còn chưa vào biên chế nữa!

Ở trong mắt mẹ... Đến cùng cô kém như vậy?

Vân Cẩm bị ba mẹ thúc giục kết hôn, đã thúc giục hai năm rồi, nhưng cô thật sự không nghĩ đến bây giờ mẹ lại không chọn lựa nữa, giống như mặc kệ là dạng đàn ông nào cũng có thể hợp với cô, đều là chịu đựng kết hôn với cô.

Khϊếp sợ, tức giận, ủy khuất... Các loại tâm trạng đan vào nhau, làm cho đầu óc Cẩm Vân choáng váng: "Không có cách nào tiếp xúc được nữa? Nam xem mắt ngày hôm qua hoàn toàn không vừa mắt con!"

Sau khi nam xem mắt nhìn thấy Vân Cẩm, rất rõ ràng đã lộ ra sự không có hứng thú với Vân Cẩm, cũng đúng, nam xem mắt vừa lùn vừa ốm đến da bọc xương, còn cô thì lại cao lại mập không phải là hình mẫu lý tưởng của nam xem mắt.

Nhưng với phản ứng đó của nam xem mắt, Vân Cẩm không có tức giận, cô bị chọc tức bởi phản ứng của mẹ!