Chương 15

"À đúng rồi! Hôm qua sau khi cô đi, cô chưa hoàn thành công việc, Ấu Gia kêu tôi giúp cô làm nốt. Hôm nay cô phải mời tôi ăn cơm nhé! Chúng ta chọn món cá ngâm chua đi?"

Vân Cẩm khẽ cau mày, "Không phải cô đang áp dụng chế độ ăn kiêng Copenhagen để giảm cân sao?"

Lý Vũ Tinh khoát tay, "Ngày hôm qua đã ăn hết cơm đùi gà teriyaki của cô, còn Copenhagen gì nữa? Dù sao thì cũng ngưng, mấy ngày nữa lại tiếp tục."

Vân Cẩm trong lòng có chút không vui, rõ ràng trước đây cô đã giúp Lý Vũ Tinh làm không ít việc. Tần suất hẹn hò của Lý Vũ Tinh cao hơn của cô rất nhiều, cuối tuần thường xuyên xin phép nghỉ nửa ngày, nửa ngày làm việc đó Vân Cẩm tự làm một mình, Vân Cẩm cũng chưa bao giờ yêu cầu Lý Vũ Tinh mua cho mình bất cứ thứ gì.

Mặc dù công việc trợ lý của Vân Cẩm và Lý Vũ Tinh lương không thấp, nhưng họ chỉ có một ngày nghỉ mỗi tuần, Vân Cẩm có một ngày nghỉ vào thứ Hai và Lý Vũ Tinh có một ngày nghỉ vào thứ Ba, được nghỉ nửa ngày, nhưng Lý Vũ Tinh toàn hẹn hò vào cuối tuần, cho nên thỉnh thoảng cô ấy sẽ nghỉ nửa ngày vào cuối tuần.

Nhưng Lý Vũ Tinh đã nói tới như vậy, Vân Cẩm cũng không phải không biết xấu hổ mà nói ra, giữa trưa, cô vẫn gọi món cá ngâm chua, ngoài cá ngâm, Lý Vũ Tinh còn gọi thêm một đĩa chả cá, một đĩa đậu phụ mapo.

Vân Cẩm hỏi: "Có hơi nhiều không? Một phần nhỏ cá ngâm chua cũng không ít rồi, hai ta ăn cùng nhau thì chắc hai món cũng đủ rồi."

Lý Vũ Tinh lắc đầu, "Không nhiều, tôi sắp chết đói rồi, giảm béo nhiều ngày như vậy, cảm giác bản thân tôi có thể ăn cả một con bò! Huống chi, cô ăn cũng nhiều, hai chúng ta gọi ít hơn sẽ không đủ ăn."

Vân Cẩm không còn lựa chọn nào khác, đành gọi ba món này. Nhưng mà Lý Vũ Tinh người đã nói với cô rằng có thể ăn cả một con bò, cuối cùng còn không ăn nhiều bằng Vân Cẩm, ba món ăn đều còn lại hơn nửa.

Thời gian tan tầm buổi tối, Vân Cẩm thở phào nhẹ nhõm một hơi, thực ra cô rất thích công việc của mình, cô cũng thích sếp của mình, Bàng Ấu Gia, chỉ là cô không thích đồng nghiệp Lý Vũ Tinh, cảm thấy không thể hòa thuận với cô ấy.

Hai ngày vui vẻ nhất trong tuần của Vân Cẩm là thứ Hai khi cô nghỉ ngơi và thứ Ba khi Lý Vũ Tinh nghỉ.

Nếu Lý Vũ Tinh có thể từ chức thì tốt rồi... Vân Cẩm đã mong chờ điều này trong hai năm, đáng tiếc Lý Vũ Tinh hoàn toàn không có ý định từ chức.

Một ngày làm việc rất mệt mỏi, đi tới đi lui tiêu tốn quá nhiều thể lực của Vân Cẩm, sau khi về đến nhà, Vân Cẩm lập tức đổ gục xuống ghế sô pha.

Nhìn thấy trên bàn trà đặt mấy quả lựu to đỏ au, Vân Cẩm vô cùng ngạc nhiên. Ba mẹ cô luôn cho rằng lựu đắt và “chẳng ra gì” và “chỉ nhai cùng lắm được vài ngụm nước” nên chưa bao giờ đưa lựu vào danh sách mua hoa quả ở nhà.

Nếu Vân Cẩm nói muốn ăn, chỉ có thể tự mình mua. Mua về nhà rồi ba mẹ cô cũng không nỡ ăn, cùng lắm là cắn một miếng rồi để Vân Cẩm ăn một mình. Cho nên đừng nói đến cho con cái tự do, nhà cô thậm chí ăn lựu còn không được tự do.

“Lựu này ba mua à?” Vân Cẩm hỏi ba.

Vân Hải đáp: "Sáng nay mẹ con trước khi ra khỏi nhà, nói với ta hiện tại là mùa ăn lựu, con thích ăn, mua cho con một ít."

Vân Cẩm càng thêm kỳ lạ, "Mẹ con đặc biệt sai ba mua lựu cho con sao?"

Vân Hải nói: "Sáng nay không phải con rót nước cho mẹ con, cho mẹ uống thuốc đau dạ dày, nấu cháo cho mẹ sao? Mẹ con rất vui! Còn nói đây là lần đầu tiên bà ấy ăn cháo do con gái nấu."

Mũi Vân Cẩm đau xót.

Cô năm nay 26 tuổi, còn mẹ cô năm nay 50. Nhưng mẹ cô nói đúng, theo trí nhớ của Vân Cẩm, đây là lần đầu tiên cô nấu cháo cho mẹ.