Vân Cẩm không chút do dự gật đầu: "Muốn!"
Sau đó Vân Hải lại đi tới nhà bếp, nhanh chóng xào một đĩa rau diếp, bưng ra cho Vân Cẩm: "Bây giờ con ăn nhiều như vậy, nhất định không ăn cơm tối nữa, không thể chỉ ăn thịt, cũng phải ăn rau xanh."
Rau diếp xanh mơn mởn ngon miệng giảm ngấy, phối với món chân giò hầm rất vừa vặn, trong lúc vô tình nửa cái chân giò, nửa đĩa rau, và một chén cháo đã đi vào bụng Vân Cẩm.
Sau khi ăn no lại mệt mỏi, Vân Cẩm nghĩ nói không chừng ngày nào đó phải ngủ trên giường bệnh của bệnh viện tâm thần rồi, cái giường vừa mềm vừa thoải mái ở nhà cũng không biết còn có thể ngủ được mấy lần, lập tức nhanh chóng tắm một cái, để điện thoại trên cửa sổ phòng ngủ của mình, đầu vừa kê lên gối liền ngủ.
Đối với Vân Cẩm mà nói chiếc điện thoại bây giờ, chính là một quả bom không xác định giờ nổ, cô không dám để bên gối giống như trước kia, lại lo lắng để ở phòng khách sẽ làm hại ba mẹ, chỉ có thể để trên chỗ cửa sổ cách cô xa nhất ở trong phòng ngủ.
Vân Cẩm tỉnh giấc, lúc đi vệ sinh, thấy mẹ đang ngồi ở trước bàn ăn cơm, một cái giò to trong đĩa về cơn bản chỉ còn lại xương.
Vân Cẩm nhìn đồng hồ treo tường một cái, 12h.
Vân Cẩm nhắc mẹ: “Mẹ, đã trễ thế này, mẹ sắp đi ngủ rồi, ăn ít một chút."
Lưu Thúy Thúy trợn mắt nhìn Vân Cẩm một cái: "Mệt mỏi cả ngày, còn không thể ăn vài miếng ngon miệng sao? Mẹ cũng không phải là mấy cô gái nhỏ như các con, muốn duy trì dáng người."
Vân Cẩm không nói gì nữa, đi vệ sinh xong liền trở về phòng nằm ngủ.
Buổi sáng hôm sau, Vân Cẩm bị đồng hồ báo thức của điện thoại đánh thức. Cô chợt ngồi dậy từ trên giường, phản ứng đầu tiên là sắp trễ rồi, nhưng mà giữa những bước chân đi tới chỗ cửa sổ lấy điện thoại, cô đột nhiên ý thức được, ngày hôm qua sau khi bản thân mua điện thoại mới, hoàn toànkhông có đặt báo thức.
Vân Cẩm dừng bước, có chút không dám đi lấy điện thoại đang kêu không ngừng ở cửa sổ.
Nhưng tiếng chuông vang như vậy, nếu như cô không nhanh chóng tắt đi, sợ rằng sẽ đánh thức mẹ tối hôm qua nửa đêm mới ngủ.
Vân Cẩm cắn răng, đưa tay cầm điện thoại lên, trong khoảnh khắc ngón tay đυ.ng vào điện thoại, chuông báo thức liền ngừng lại.
Sau đó Vân Cẩm nhìn thấy một hàng chữ lớn trên màn hình điện thoại____
[ Nhiệm vụ 1: Nấu một nồi cháo trắng cho mẹ đang đau dạ dày.]
Vân Cẩm nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình điện thoại, cảm thấy hoang mang hơn e sợ.
Cho dù thật sự là bom, ở bên cạnh cô hai ngày cũng không nổ tung, khó tránh khỏi có lúc khiến người ta thả lỏng, huống chi tên《 Cuộc sống mộng ảo 》... cũng có thể gọi là rất nhẹ nhàng.
Hôm qua cô đã mở App này một lần, lần mở thứ hai đã không sợ như lần trước, Vân Cẩm thấy dòng chữ trên đầu App chính xác là dòng chữ trên màn hình—— 【Nhiệm vụ 1: Nấu một nồi cháo trắng cho mẹ đang bị đau dạ dày. 】
Phía dưới có hình ảnh hai đứa bé, một bé đang ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, chỉ có giọt mồ hôi từ trên trán liên tục nhỏ xuống, còn bé kia thì liên tục nấu cháo—— Đút cháo—động tác đút cháo cho bé ngồi trên sô pha.
Vân Cẩm đưa tay ra và chọc vào bé với phong cách hoạt hình hoài cổ bên dưới, nhưng không có phản ứng. Cô lại chọc khắp các góc màn hình điện thoại nhưng vẫn không có phản ứng.