Chương 20: - Tôi Đã Gặp Con Mãnh Thú Thực Sự (13)



Nhưng không giống như câu chuyện ban đầu, lần này Ancia đã không chết. Tất nhiên, Ancia thật đã biến mất, nhưng Diana không biết điều đó. Vì vậy, cô ấy sẽ không phải chịu cảm giác tội lỗi đó trong suốt phần đời còn lại của mình.

“Lúc đó chị rất tuyệt . Em không bao giờ có thể làm điều ấy. Không phải nói đùa chứ mọi người đã phát cuồng lên khen ngợi chị đó! ”

Trong “Tiểu thư và Quái vật”, có một cảnh Ancia nói rằng cô không đổ lỗi cho Diana. Tất nhiên, cô thực sự cảm thấy ghen tị và căm thù vì hoàn cảnh ấy , nhưng cô không hề ghét em gái mình - người duy nhất thực sự thích cô.

Người khác có thể không biết, nhưng Diana có thể nhận ra rằng tôi là kẻ giả mạo.

Tôi nhớ lại câu chuyện ban đầu và cố gắng diễn xuất như một Ancia thực sự.

"Cảm ơn em."

"Thật là xinh đẹp."

Diana cười rạng rỡ. May mắn thay, cô ấy dường như không nghi ngờ gì cả.

"Chị, chị đã cảm thấy tốt hơn chưa?"

"Hả?"

"Họ nói rằng trước đây chị đã chết đuối."

“Ồ, ừm ,…”

“Em đã rất lo lắng, nhưng em rất mừng vì trông chị vẫn khỏe mạnh.”

Cô ấy nhìn quanh và đến gần tôi.

"Chị ơi, cầm lấy cái này đi."

Diana đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ màu đỏ.

"Cái này là cái gì?"

“Cái bình này được làm bằng Đá Lửa Mana. Chị có thể giữ cho mọi thứ ấm áp bằng cái này. Em đã muốn đưa nó cho chị sớm hơn nhưng không có cơ hội. ”

"Ta ổn. Ta đã khỏe hơn rất nhiều rồi. ”

“Đừng lo lắng về cha! Em đã bí mật mua nó bằng tiền của mình đó! ”

Cô ấy nhìn quanh một lần nữa và đặt chắc cái bình vào tay tôi.

Tôi vừa cảm phục vừa buồn khi thấy cô ấy bí mật cố gắng cho tôi một thứ gì đó. Rốt cuộc, Ancia thực sự đã chết.

"Cảm ơn em. Ta sẽ sử dụng nó tốt. "

Đôi mắt của Diana ướt đẫm nước mắt. Cô ấy rất giống Blake, rơi nước mắt vì những điều nhỏ nhặt nhất.

"Em đang khóc về điều gì chứ ?"

“Em rất vui vì chị đã chấp nhận nó…”

Khi tôi đưa cho cô ấy một chiếc khăn tay, cô ấy lắc đầu.

"Không. Em có thể sử dụng của em. Nhân tiện, chiếc khăn tay của chị rất đẹp. Bệ hạ đã tặng cho chị sao? ”

"Đúng vậy."

“ Bệ hạ hẳn là rất thích chị. Đó là một sự trợ giúp khá tốt."

Nữ chính của thế giới này đã khác. Tôi đã lo lắng rằng Diana sẽ giống như Richard, có thể là một người lập dị, nhưng cô ấy lại dễ thương và đáng yêu hơn tôi mong đợi.

Tôi nghĩ đến Blake và Diana khi đứng cạnh nhau.

Hai người sẽ rất hợp nhau.

Đáng lẽ tôi phải mừng cho họ, nhưng thay vào đó tôi lại cảm thấy cô đơn.

***

Sau khi vũ hội kết thúc, tôi trở lại Cung điện Thái tử.

Khoảnh khắc xe ngựa tiến vào Cung điện, tôi cảm thấy thanh thản. Đúng như dự đoán, tôi cảm thấy nơi đây giống như nhà của mình.

"Ancia!"

Ngay khi tôi bước xuống xe ngựa, Blake tiến lại gần và nhẹ nhàng ôm tôi. Tôi ôm lại cậu.

Thật vui khi có người chờ đón khi tôi trở về sau một chuyến đi chơi.



Tất nhiên là chỉ di chuyển từ Cung điện này sang Cung điện khác thôi, nhưng tôi có cảm giác như mình đã trở về sau một chuyến du lịch ngắn ngày vậy.

"Điện hạ, trông ta thế nào?"

"Rất xinh đẹp."

Đó chỉ là một nhận xét ngắn ngủn nhưng tôi rất vui. Nó có ý nghĩa với tôi hơn bất cứ điều gì mà tôi đã nghe hôm nay.

Tôi cởi bỏ chiếc váy sang trọng của mình và đi tắm, sau đó thay một bộ đồ ngủ thoải mái.

Khi tôi leo lên giường, Blake hỏi tôi.

“Ancia, hôm nay nàng có vui không?”

“Ta đã rất lo lắng và nghĩ rằng mình sẽ không thể tận hưởng nó. Nhưng nó rất vui. ”

“Nàng đã nhảy sao? Bệ hạ đã dẫn dắt nàng tốt đúng không? ”

"Không, ông ấy không."

"Tại sao chứ?"

"Ta muốn điệu nhảy đầu tiên của ta là cùng với người."

“…….”

"Bệ hạ cũng biết điều đó."

Biểu cảm của Blake đã thay đổi. Cậu ấy trông không được vui lắm. Cậu trả lời, “Đáng lẽ ra nàng nên khiêu vũ với Bệ hạ. Có lẽ ta sẽ không bao giờ có thể đến một nơi như vậy… ”

"Tại sao Người lại không thể đi chứ?"

"Ta đang bị nguyền rủa…"

Tôi siết chặt tay cậu ấy.

‘Hôm nay, ta đã gặp người có thể hóa giải lời nguyền của Người. Cô ấy thật là một cô gái xinh đẹp và đáng yêu. "

Tôi nuốt lại những lời đó và nhìn Blake.

"Điện hạ, xin hãy hứa với ta một điều."

"Hứa?"

"Vâng. Sau này khi lời nguyền được gỡ bỏ, xin Người hãy khiêu vũ với ta ”.

Tôi không muốn nhiều hơn thế. Tôi chỉ muốn khiêu vũ với Blake tại một vũ hội sau khi lời nguyền của anh ấy đã được gỡ bỏ dù chỉ một lần.

"Tất nhiên rồi. Ta sẽ nhảy với ai khác ngoài Ancia được chứ? ”

Blake ngước nhìn tôi.

"Ancia, ta rất sợ hãi."

“Lời nguyền chắc chắn sẽ được gỡ bỏ. Người không cần phải lo lắng đâu. "

“Không phải lời nguyền , mà ta sợ nàng sẽ rời bỏ ta. "

Cậu tôi nắm chặt tay tôi. Hai bàn tay đan vào nhau.

“Ta sợ vợ của ta sẽ đột ngột rời đi và bỏ ta lại.”

“… Ta sẽ đi đâu được chứ?”

Tôi lại nhắc lại lời nói dối đó một lần nữa, nhưng Blake càng nắm lấy tay tôi chặt hơn.

“Ancia, đừng rời bỏ ta…”

“Điện hạ…”

"Nàng là duy nhất đối với ta. Ancia, ta sẽ làm bất cứ điều gì mà nàng muốn muốn, vì vậy đừng bỏ rơi ta! ”

Chắc cậu ấy cảm thấy tôi đang nói dối nên đã kêu lên trong tuyệt vọng.

“Xin Người đừng khóc. Đừng khóc mà. ”

Tôi ôm cậu và vỗ nhẹ vào lưng. Tôi luôn có thể nói rằng tôi chắc chắn sẽ không rời đi, nhưng lời nói dối trắng trợn mà tôi luôn nói với cậu ấy ần này lại không thể thốt ra thành lời.

"Ancia, hãy nói với ta rằng nàng sẽ không rời đi đi."

“Điện hạ…”

"Hãy hứa với ta là nàng sẽ không bỏ rơi ta."

"… Ta sẽ không đi đâu hết."

Không thể khuất phục trước những lời cầu xin của Blake, cuối cùng tôi đã phải thốt một lời hứa khác mà tôi không thể giữ lời được.



***

Tôi đã hứa với Blake rằng tôi sẽ không rời đi. Nhưng đồng thời, tôi nghĩ mình nên chuẩn bị cho một cuộc chia tay.

Mối tình đầu của Blake là Diana. Mặc dù cặp đôi này đã chia tay khi Diana yêu Richard, nhưng Blake mới là người yêu cô ấy đầu tiên.

Vì vậy, mặc dù Blake còn trẻ và nghe theo tôi, nhưng nếu cậu ấy gặp Diana một lần thôi, cậu ấy sẽ chọn cô ấy thay vì tôi thôi.

Nhưng Blake có vẻ thích tôi hơn tôi nghĩ.

Ngày hôm sau, tôi gửi thư cho Bá tước Bellacian nói rằng tôi muốn gặp Diana. Sau đó Bá tước trả lời rằng ông ta sẽ gửi lời tới Diana bất cứ lúc nào.

Bá tước Bellacian rất ghét khi Diana chơi với Ancia. Vì vậy, tôi nghĩ khả năng cao là ông ta sẽ từ chối nó. Tuy nhiên, phản hồi lại trái ngược với mong đợi của tôi.

***

“Điện hạ, hôm nay em gái ta sẽ đến thăm ta.”

"Ừm. Ta biết."

Blake gật đầu.

Cậu ấy đã khóc rất nhiều, bảo tôi đừng bỏ đi, nhưng chắc hẳn cậu ấy cũng hồi hộp lắm khi gặp được mối tình đầu.

Tôi đã bí mật nói chuyện với Hans và may cho cậu ấy một bộ quần áo mới. Bộ quần áo cậu mặc hôm nay là bộ đồ mới đó.

Trẻ con luôn như vậy. Ngay cả khi họ nói chuyện với ai đó họ đã gặp trong vài giờ, họ vẫn sẽ quên cuộc trò chuyện vào ngày hôm sau. Tôi đã rất thất vọng mặc dù tôi biết điều đó. Nhưng đó là một điều tốt.

"Người có lo lắng không?"

"Một chút thôi. Sẽ không tốt nếu em vợ lại ghét ta, phải không? ”

Hả? Đó không phải là sự phấn khích khi gặp mối tình đầu của cậu ấy sao?

Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cậu ấy có thể chỉ nói điều đó trước mặt tôi.

"Không sao cả. Đừng lo lắng. "

Diana là một nữ chính tốt bụng và không hề ghê tởm lời nguyền.

Cuộc hội ngộ của họ sẽ diễn ra sớm hơn so với ban đầu, nhưng tốt hơn là nó nên nhanh hơn trước khi muộn.

Tôi sửa chiếc cà vạt của Blake.

Ngay sau đó, chiếc xe ngựa của nhà Bellacian đã đến.

"Chị!!!!!"

Diana mặc một chiếc váy màu vàng tươi và hôm nay trông cô bé đáng yêu lạ thường.

“Em rất vui khi biết rằng chị muốn gặp em. Cả đêm qua em đã không thể ngủ được vì nó giống như một giấc mơ ấy! Ồ, Em thích chiếc váy của chị. Hôm nay trông chị rất xinh đó. Làm thế nào để chị luôn xinh đẹp hơn mỗi ngày như thế chứ? ”

Diana tươi sáng và nói nhiều hơn một chút so với những gì được nhắc tới trong câu chuyện gốc.

"Diana, trước tiên hãy gửi lời chào tới Thái tử nào."

"Ồ, xin chào Thái tử."

"Rất vui được gặp cô, tiểu thư Bellacian."

Blake nói một cách khá trưởng thành.

"Điện hạ, cảm ơn ngài vì đã mời ta."

Diana cũng cư xử rất tốt. Không có biểu hiện gì là sợ hãi hay miễn cưỡng ở cô ấy.

Khi họ đứng cạnh nhau, hai người trông đẹp đôi hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

“Diana, ta xin lỗi, nhưng ta cần tới gặp Bệ hạ một lúc. Em có thể đợi ở đây không? ”

"Vâng, chị đừng lo lắng."

"Điện hạ, người có thể dẫn Diana đi tham quan Cung điện được không?"

"Tất nhiên rồi. Để đó cho ta!"

"Vâng, cảm ơn Người."

Tôi lấy việc phải tới Hoàng cung như một cái cớ để dành thời gian cho họ tìm hiểu nhau.