Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Trở Thành Omega Được Cả Đế Quốc Đoàn Sủng Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Du Phi hùng hổ tuôn một tràng, nói xong còn cảm thấy chưa đã.

Dụ Nguyễn thấy hình như cậu ấy còn muốn nói thêm thì vội vàng ngăn lại. Dù rằng mối quan hệ giữa cậu và Du Phi chỉ là kiểu "đồng hội đồng thuyền," nhưng dù sao cũng từng cùng nhau làm "pháo hôi".

Cậu không thể đứng nhìn Du Phi tự đưa mình vào chỗ chết, liên tục chà đạp vào người mà Cố Dữ thích.

Dụ Nguyễn áy náy liếc nhìn Cố Dữ rồi giúp Du Phi xin lỗi: "Xin lỗi cậu, cậu ấy hay ăn nói lung tung, nếu có gì xúc phạm cậu thì xin lỗi nhé..."

Nghe vậy, Cố Dữ hờ hững liếc mắt, đôi mắt xanh thẫm hơi dịch chuyển về phía Dụ Nguyễn, sau đó dừng lại vài giây, rồi lại lười nhác hạ mi xuống.

Hắn không nói gì.

Dụ Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, không phản ứng chính là phản ứng tốt nhất!

Cậu cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, chuông vào học vang lên, cùng với âm nhạc du dương thì có người bước nhanh vào lớp:

"Vừa nhận được thông báo, nói rằng hôm nay tiết đấu võ tạm thời đổi thành tiết thực hành chung với lớp hai. Giáo viên yêu cầu cả lớp nhanh chóng thu dọn đồ đạc, theo tôi ra sân tập ngay."

Cùng học? Tiết đấu võ? Lại còn chung với lớp hai?

Ngay lập tức, khi nghe mấy từ này, Dụ Nguyễn rùng mình, tỉnh táo hẳn ra.

Nhắc đến lớp hai, không thể không nhắc đến nhân vật nổi bật nhất của học viện Tân Nhạc - Lê Hoành.

Là vai chính công, đương nhiên Lê Hoành sở hữu tất cả các thuộc tính mà một nam chính cần có: giàu có, quyền lực, đẹp trai, năng lực xuất chúng và đặc biệt là rất biết che chở. Trong nguyên tác, hắn ta đã giúp Kỷ Hoài dọn dẹp không biết bao nhiêu rắc rối, đúng chuẩn hình mẫu nam chính cưng chiều 24/7.

Dụ Nguyễn lập tức tỉnh ngộ, đây là chiêu trò để kéo nam chính công vào, chuẩn bị giúp nhân vật chính thụ đánh trả!

Thần cốt truyện tuy chậm trễ nhưng vẫn đến!

Dụ Nguyễn lập tức tập trung, chuẩn bị đối phó với tình tiết "đánh mặt" sắp tới.

Cả lớp rêи ɾỉ.

"Gì? Tôi có nghe nhầm không... tiết thực hành á?? Cứu với!!! Tôi không muốn học đâu!!!"

"Á á á, rõ ràng lần trước mới vừa đến sân tập nhìn mặt thầy Lâm, sao giờ lại phải đi nữa?! Những giây phút hạnh phúc thật quá ngắn ngủi!!"

"Trời ơi, tôi thật sự không muốn gặp thầy ấy!! Thà gϊếŧ tôi còn hơn!!"

Mọi người thi nhau phàn nàn.

Lớp học võ của Học viện Tân Nhạc, nghe thì có vẻ hoành tráng, nhưng thực chất chỉ là một môn học được thêm vào để đối phó với sự cải cách giáo dục của Đế quốc vài năm trước.

Từ khi môn học này được mở ra, các thầy cô đã dạy rất hời hợt, gần như chỉ là kỳ nghỉ có trả lương, và mọi người đều rất thích. Cho đến gần đây, khi thay một giáo viên mới lạnh lùng và khó tính đến, tình hình mới trở thành hiện tại.

Thầy Lâm mà họ đang nhắc đến chính là "ác thần" đã dọa lui tất cả học sinh.

Thầy Lâm tên đầy đủ là Lâm Hàn có bề ngoài khá đẹp trai, cũng là một Alpha. Theo lý mà nói, kiểu người như thầy – vừa ngầu, vừa đẹp, lại giỏi giang – lẽ ra phải rất được học sinh yêu thích.

Thế nhưng, vì thầy quá khó tính và lạnh lùng, nên nhanh chóng trở thành người mà ai cũng muốn tránh xa.

Tuy vậy, Dụ Nguyễn lại thấy thầy khá ổn.

Ở Học viện Tân Nhạc, Dụ Nguyễn đã bị đeo thành kiến suốt một thời gian dài. Ngoài Diệp Ỷ Châu ra, thầy Lâm Hàn là người duy nhất không đánh giá cậu qua những định kiến cố hữu.

Thầy luôn là người nói chuyện dựa vào thực lực, ai giỏi thì được trọng dụng, chẳng quan tâm đến điều gì khác.

Dụ Nguyễn vừa tập trung suy nghĩ, vừa theo đoàn người rời khỏi lớp học.

Chẳng bao lâu sau, một đám người đã đến sân tập sạch sẽ.

Trên màn hình treo cao trên tường hiện lên chi chít những cái tên khác nhau, mọi người bước vào nhìn, mới phát hiện ra buổi học này đã biến thành bài kiểm tra cuối kỳ!

Nhìn dòng chữ đỏ tươi to đùng trên tiêu đề, ai nấy đều chết lặng.

Đúng như dự đoán!

Dụ Nguyễn cảm thấy mình đã hiểu rõ kịch bản: theo xu hướng này, đối thủ trong bài kiểm tra cuối kỳ của cậu chắc chắn sẽ là Lê Hoành, hắn ta sẽ nhân dịp này đánh cậu một trận tơi bời để lấy lại thể diện cho Kỷ Hoài trước mặt mọi người...
« Chương TrướcChương Tiếp »