Dù Diệp Ỷ Châu chỉ yêu cầu vài món tráng miệng, nhưng Dụ Nguyễn không định qua loa với anh.
Anh đã giúp cậu một việc lớn như vậy, nếu qua loa với anh thì thật quá thiếu lương tâm.
Dụ Nguyễn dùng số tiền ít ỏi còn lại của mình để lập một danh sách các nguyên liệu cần thiết trong khả năng của mình, cậu chọn những loại tốt nhất sau đó đặt hàng.
Khi nghe tiếng “ting”, đơn hàng thành công, và bắt đầu giao hàng, Dụ Nguyễn đau đớn nhìn số dư trong tài khoản ngay lập tức giảm xuống chỉ còn hai chữ số, Dụ Nguyễn khẽ thở dài một tiếng.
—Cuộc sống thật là khó khăn.
Thấy cậu cúi đầu không nói gì, Du Phi tưởng cậu vẫn còn buồn vì bị oan, nên lập tức lên tiếng an ủi: “Dụ Nguyễn, đừng buồn nữa, tôi thấy cậu giỏi lắm, người giỏi nhất lớp mình chính là cậu, Kỷ Hoài cũng không giỏi bằng cậu đâu!”
Lời chưa dứt, bỗng có một giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh.
“Tôi là Omega nên vốn dĩ không thể giỏi bằng Dụ Nguyễn.”
Người kia ngượng ngùng nói: “Bạn học Du Phi đánh giá tôi quá cao rồi, so với Dụ Nguyễn, tôi còn kém xa.”
Dụ Nguyễn nhìn về phía giọng nói phát ra, phát hiện người nói chuyện chính là Kỷ Hoài.
Bị bắt gặp mình nói xấu, nên biểu cảm của Du Phi lập tức đông cứng, cậu ấy gượng gạo nhếch môi.
Ánh mắt của Kỷ Hoài và Dụ Nguyễn giao nhau, sau một lúc, cậu ta gật đầu với Dụ Nguyễn, không nói gì thêm mà lập tức trở về chỗ ngồi.
Khi Kỷ Hoài rời đi, Du Phi nhăn mặt nhíu mày, làm bộ như muốn nôn mửa với Dụ Nguyễn.
Dụ Nguyễn lắc đầu nhìn cậu ấy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, không lâu sau đã đến giờ tan học.
Học viện Tân Nhạc luôn tan học sớm, chẳng mấy chốc sân trường đã đầy ắp học sinh đi lại.
Dụ Nguyễn len lỏi giữa đám đông, đi về phía bãi đỗ xe. Trước đó, cậu đã tính rằng cốt truyện sắp kết thúc, nên đã nghỉ hết các công việc làm thêm. Vì vậy hôm nay cậu có thể về nhà sớm để chuẩn bị nấu ăn cho những ngày tới.
Học viện Tân Nhạc có ký túc xá tập thể dành cho học sinh và hoàn toàn miễn phí. Nhưng Dụ Nguyễn là một Omega giả làm Alpha, nên cậu không thể ở đó mà đành phải thuê nhà ở gần trường học, dù rất tiếc nuối.
May mắn thay, việc thuê nhà lại khá tự do, tạo điều kiện thuận lợi cho cậu đi làm thêm nhiều nơi để kiếm tiền, cũng coi như ổn thỏa.
Dụ Nguyễn đến hộp chứa hàng dưới lầu, lấy nguyên liệu đã đặt mua ra rồi đi thang máy lên lầu.
Cậu sống ở một khu chung cư cao cấp gần trường.
Ban đầu, với tình hình tài chính của mình, Dụ Nguyễn không thể nào ở được nơi cao cấp như vậy. Nhưng dạo trước, chủ nhà đột ngột thông báo rằng người nhà của họ sẽ đến ở, không thể tiếp tục cho cậu thuê nữa. Dụ Nguyễn đành kéo hành lý đi tìm chỗ ở, tình cờ thấy được thông tin cho thuê của căn hộ này.
Trong thời đại mà chỉ cần ăn một bữa thịnh soạn cũng tốn đến một nghìn tinh tệ, thì khi nhìn thấy căn hộ một phòng này chỉ có giá ba trăm tinh tệ một tháng, cậu suýt nữa nghĩ rằng mình nhìn nhầm giá.
Lúc đó, tiền trong túi Dụ Nguyễn đã gần cạn, thật sự không thể trả nổi tiền thuê nhà cao hơn.
Ôm suy nghĩ rằng cùng lắm thì ngủ trong chuồng lợn, Dụ Nguyễn chạy đến khu này để xem nhà, không ngờ, vừa bước tới cổng khu, cậu đã choáng ngợp vì mức độ xa hoa của khu chung cư này.
An ninh tốt, môi trường thân thiện, cơ sở vật chất đầy đủ, quả thực là tuyệt phẩm.
... Thật lòng mà nói, nếu thêm hai con số 0 vào sau giá 300 tinh tệ, có lẽ sẽ hợp lý hơn.
Dụ Nguyễn lo lắng hỏi chủ nhà có phải đã ghi nhầm thông tin không, nhưng đối phương dứt khoát khẳng định rằng cậu không nhìn nhầm.
Dù xét về môi trường hay giá cả, căn hộ này đều rất phù hợp với nhu cầu của Dụ Nguyễn, khiến cậu vô cùng phấn khích. Dụ Nguyễn lập tức ký hợp đồng rồi dọn vào ở ngay trong đêm.
Căn nhà mới thuê rất hoàn hảo khiến Dụ Nguyễn cảm thấy vô cùng hài lòng.