Chương 29

"Mọi người không biết tên này quá đáng thế nào đâu."

Trên bàn ăn ở góc căng tin, may mắn giành được vài suất cơm cuối cùng, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, nói đến chuyện chặn cửa hôm qua.

Nhắc đến chuyện này, Matsuda Jinpei tức giận không thôi, chỉ vào Ueno Akimi ngồi đối diện mình nói: "Lần trước ở nhà hàng nhờ anh ta giúp tôi che chắn, thấy anh ta ở trường nên muốn lên cảm ơn một chút, kết quả người này hoàn toàn quên sạch, tôi gọi anh ta còn trực tiếp phớt lờ!"

"Còn quá đáng hơn nữa, rõ ràng là mới gặp hôm qua, vậy mà tối hôm qua, tên này lại hỏi tôi ở tầng mấy!"

Matsuda Jinpei càng nghĩ càng tức, không nhịn được nghiến răng nghiến lợi: "Tôi đã chào hỏi anh ta ngay ở cửa, ngay bên cạnh phòng anh ta, vậy mà anh ta lại hỏi tôi ở tầng mấy! Bộ mặt tôi trông giống người qua đường lắm sao?! Mới gặp ban ngày mà tối đã quên rồi!"

"Hahahaha."

Mấy người khác bị biểu cảm phẫn nộ của anh chọc cười không thôi, Hagiwara Kenji còn cười đến mức đập bàn.

Matsuda Jinpei càng tức giận hơn, hung dữ trừng mắt nhìn sang đối diện.

Hơi đáng sợ.

Ueno Akimi chớp mắt một cái, lặng lẽ cúi đầu, thu nhỏ sự tồn tại của mình, thuận tiện gắp một miếng súp lơ cho vào miệng.

Matsuda Jinpei: ... Khốn kiếp, lại phớt lờ!!

Matsuda Jinpei sắp phát điên, những người khác nhìn thấy sự tương tác của hai người lại một lần nữa cười vui vẻ.

"Tôi không chịu nổi nữa." Cười một hồi lâu, Hagiwara Kenji ôm bụng, vẻ mặt yếu ớt, khóe mắt còn đọng lại nước mắt do cười.

"Nghe lại một lần nữa vẫn thấy buồn cười."

"Kenji!!"

Matsuda Jinpei tức giận, hét lớn thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Hagiwara Kenji giơ tay lên, vừa cười vừa nói một cách không thành thật: "Xin lỗi xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên cười."

Anh cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không thể ngăn được những tiếng cười run rẩy.

Matsuda Jinpei sa sầm mặt, một lần nữa hung dữ trừng mắt nhìn thủ phạm khiến mình trở thành trò cười.

Ueno Akimi mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giữa tiếng cười vui vẻ của mọi người xung quanh, anh bình tĩnh như nước, coi mình như không khí không có cảm xúc.

Thuận tiện phớt lờ luôn cả ánh mắt sắc bén như dao đâm vào người.

"Nói mới nhớ, hôm đó lớp trưởng cũng ở đó phải không?" Morofushi Hiromitsu một tay lau nước mắt ở khóe mắt, một tay xoa bụng đang cười đến mức co rút, vừa cười vừa hỏi: "Hình như tôi có nhìn thấy cậu, lúc đó cậu đang ở cùng một cô gái."

"Cô gái ư?" Hagiwara Kenji lập tức tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào Date Wataru. "Một nam một nữ đến nơi như vậy, chẳng lẽ là hẹn hò? Không lẽ đó là bạn gái của cậu, lớp trưởng?"