Chương 18

"Jinpei nhỏ, sao mặt cậu lại đầy vết thương thế này, lát nữa để giáo quan thấy thì cậu tiêu đời."

Hagiwara Kenji vừa quan tâm vừa buồn cười dùng tay chọc vào mặt Matsuda Jinpei đang dán băng cá nhân, cảm thán rằng chỉ sau một đêm không gặp, mặt bạn mình đã có thêm thứ gì đó ghê gớm, cuộc sống về đêm của cậu ta phong phú hơn anh nhiều.

Matsuda Jinpei cau có hất tay anh ra.

Ueno Akimi nhìn thêm vài lần. Sau một đêm, vết thương trên mặt đối phương đã chuyển thành vết bầm tím, mặc dù một phần bị băng cá nhân che khuất, nhưng xung quanh vẫn có thể nhìn thấy vết bầm tím, một phần bị sưng lên, khóe miệng cũng đóng vảy, nhìn tổng thể có chút thảm.

Nhưng không liên quan gì đến anh, Ueno Akimi đi ngang qua hai người mà không nhìn lệch đi đâu.

Nhìn thấy anh, sắc mặt Matsuda Jinpei rõ ràng càng tệ hơn.

Đến điểm tập trung, nhân vật chính còn lại của vụ ẩu đả tối qua cũng xuất hiện.

Ueno Akimi hôm qua còn cảm thán đối phương ra tay tàn nhẫn, bây giờ lại thấy hai người này ngang tài ngang sức, ra tay đều tàn nhẫn như nhau.

Hai người mặt mày bầm dập nhanh chóng bị giáo quan chú ý. Onizuka Hachizo cau mày hỏi: "Matsuda, Furuya, mặt các cậu làm sao vậy?"

"Ngày đầu tiên đã đánh nhau? Có phải muốn..."

"Không không, giáo quan, thầy hiểu lầm rồi." Đứng bên cạnh hai người, Date Wataru một tay ôm cổ mỗi người, nhanh chóng nói: "Họ vô tình đυ.ng phải mặt khi dọn dẹp vệ sinh ngày hôm qua, không có gì nghiêm trọng, chúng ta bắt đầu tập thể dục buổi sáng chứ? Các học viên của lớp Onizuka, theo tôi."

Chưa để giáo quan Onizuka nói xong, Date Wataru đã quay lại vẫy tay, gọi những người khác cùng chạy bộ, bản thân anh ta cũng dẫn đầu hai người vừa đánh nhau chạy đi, không cho giáo quan Onizuka thời gian phản ứng.

Có người dẫn đầu, các học viên phía sau cũng tự động chạy theo. Ueno Akimi đứng ở phía sau, chậm rãi bước theo đám đông, đi ngang qua giáo quan Onizuka với vẻ mặt buồn ngủ.

Mặt Onizuka Hachizo đen lại. Mấy đứa này, ông còn chưa nói gì mà đã chạy cái gì chứ!!

...

Chạy được hơn nửa tiếng, tiếng còi nghỉ vừa vang lên, Ueno Akimi lập tức ngồi xuống tại chỗ, không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, lưng khom xuống, mắt vô hồn, cảm thấy lượng vận động của mình trong cả ngày đã vượt quá giới hạn.

"Không đi ăn cơm sao?"

Một giọng nói vui vẻ vang lên từ trên đỉnh đầu, Ueno Akimi lười biếng mở mắt.

Hagiwara Kenji đang khoác vai Matsuda Jinpei với vẻ mặt cau có, đứng trước mặt anh, cúi người xuống và cười nói: "Lát nữa căng tin sẽ hết chỗ, cảm ơn cậu vì đã giúp Jinpei nhỏ ngày hôm qua, lát nữa tôi mời khách, chúng ta cùng đi ăn nhé."

Ueno Akimi nhìn anh ta, rồi lại nhìn người bên cạnh với vẻ mặt khó chịu rõ ràng là không muốn đi, đầu anh từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi.