Chương 13

Nhớ lại thời khóa biểu được gửi vào tối hôm qua, Ueno Akimi như bị bao trùm bởi một làn sương đen dày đặc, ánh mắt lộ rõ vẻ chán chường.

Hagiwara Kenji liếc nhìn thấy, trong mắt anh ánh lên một tia thích thú, anh tiến lại gần người bạn đang đứng trước mặt, nói nhỏ: "Jinpei nhỏ, nhìn người kia kìa."

Matsuda Jinpei lười biếng nhướng mắt, nhìn về hướng anh ta đang chỉ. Giữa những thanh niên trẻ tuổi đứng thẳng lưng, vẻ mặt tập trung và nhiệt huyết, chàng trai trẻ với hai tay đút túi, hơi khom lưng, mắt nhắm hờ, trông thật thiếu sức sống, nổi bật như một ngọn đèn hiệu trong đêm tối, dễ dàng nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Người đó trông như chưa tỉnh ngủ, không biết có phải tối qua thức đêm chơi game không, lát nữa chắc bị giáo quan mắng cho xem."

Matsuda Jinpei bĩu môi, không mấy hứng thú thu hồi ánh mắt. Trên khán đài, đại diện học sinh mới vẫn đang nghiêm túc đọc lời tuyên thệ, Matsuda Jinpei khịt mũi một tiếng, chuyển hướng nhìn sang nơi khác.

Chán chết.

Không biết làm cảnh sát có gì tốt mà người người nhà nhà đều muốn vào.

Sau khi lễ khai giảng kết thúc, thì cũng gần đến giờ ăn trưa rồi.

Ueno Akimi đến căng tin lấy cơm, một mình ngồi ở góc khuất, với mong muốn không có ai làm phiền.

Không lâu sau khi ngồi xuống, một bóng người đi tới, lịch sự hỏi anh: "Xin hỏi tôi có thể ngồi đây được không vậy?"

Ueno Akimi ngẩng đầu lên, Morofushi Hiromitsu đáp lại bằng một nụ cười hơi ngại ngùng: "Xung quanh không còn chỗ, nên tôi muốn hỏi, có thể ngồi chung bàn được không?"

Số lượng sinh viên mới không ít, chỉ trong chốc lát căng tin đã gần như kín chỗ.

Ueno Akimi liếc nhìn xung quanh, gật đầu thờ ơ.

Morofushi Hiromitsu mỉm cười nhẹ nhàng, đặt khay thức ăn lên bàn, vừa ngồi xuống định nói chuyện thì thấy đối phương đã cúi đầu im lặng ăn cơm rồi.

... Có vẻ như là một người không thích nói chuyện cho lắm.

Morofushi Hiromitsu biết ý không làm phiền nữa, đợi một lúc, anh ta giơ tay vẫy về phía Furuya Rei, người vừa mới lấy cơm xong và đang nhìn xung quanh: "Zero, bên này."

Furuya Rei nghe thấy tiếng gọi, nhìn sang, thấy bạn mình liền bưng khay cơm đi tới.

Morofushi Hiromitsu cười trêu chọc: "Cảm giác làm đại diện học sinh mới như thế nào? Vài câu nói của cậu đã khiến sắc mặt của các giáo quan thay đổi, sau này có khi họ sẽ chú ý đặc biệt đến cậu đấy, tên nhóc cứng đầu."

Furuya Rei bĩu môi, không đáp lại, nhìn người ngồi đối diện, dùng ánh mắt hỏi bạn mình.

Morofushi Hiromitsu lắc đầu, liếc nhìn xung quanh.