Người xem kênh phát sóng trực tiếp của cậu không nhiều lắm, chưa bao giờ đạt tới giới hạn xem là 50 người, những người đang xem đại khái đang đợi cậu phá xác nên không có rời đi.
Đường Lí suy đoán mỗi kênh phát sóng được tạo ra sẽ được PR một khoảng thời gian, sau đó sẽ không được PR nữa, bởi thế mà kênh phát sóng của cậu vẫn chưa có thêm người xem mới.
Điều kiện để kênh của cậu được nâng lên cấp hai cần có 10000 điểm phát sóng trực tiếp, lúc đó giới hạn người xem cũng được tăng lên 100 người.
Tuy nhiên bây giờ cậu vẫn chưa muốn tăng cấp.
Hệ thống: "Nếu cậu không tích cực làm việc chắc chắn sẽ bị nhận rất nhiều đơn khiếu nại."
Đường Lí: "Tôi là cá mặn."
Hệ thống: "..."
Phát sóng đủ bốn tiếng, Đường Lí liền đúng giờ tắt kênh sóng.
Không phải cậu không thích điểm phát sóng trực tiếp này nhưng tỉ lệ đổi sang điểm thông dụng quá chênh lệch. Nếu cậu muốn kiếm điểm phát sóng trực tiếp để đổi sang điểm thông dụng chắc chắn phải bỏ ra rất nhiều công sức.
Tuy nhiên cậu còn muốn hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện trong thế giới này, quá tham lam ôm đồm cùng lúc hai việc sẽ có nguy cơ trở thành dã tràng xây cát biển Đông.
Chi bằng làm cho tốt nhiệm vụ.
Mỗi khi hoàn thành một thế giới cậu sẽ được 1000-3000 điểm may mắn, hơn nữa còn điểm thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ và hao hụt khi mua sắm đạo cụ, nếu không có gì bất ngờ thì sau khi kết thúc thế giới này cậu có thể mua được thẻ bài biến hóa thành đôi chân.
Cũng giống như một chủ đầu tư quyết định đầu tư vào một dự án lớn so với một người làm công bình thường sáng đi chiều về.
Người vế trước rất khó thành công nhưng một khi thành công thì sẽ thu được rất nhiều lợi nhuận, còn người sau lại có cuộc sống vô cùng ổn định.
Đường Lí lựa chọn trở thành người ở vế sau.
Rốt cuộc cậu cũng chỉ thiếu một chút điểm, cứ lựa chọn cách an toàn mà làm.
Nếu đổi thành thế giới đầu tiên, có khi cậu sẽ thử kiếm điểm bằng phát sóng trực tiếp.
Dù sao cũng không vội, chờ thế giới này kết thúc, cậu sẽ nghiên cứu loại hình phát sóng này.
Bây giờ cậu nghe hệ thống nói — xem cái này là một trò chơi nho nhỏ, mỗi ngày treo máy bốn tiếng, nhận được một ít điểm cũng không tồi.
Đường Lí vừa gặm rong biển vừa tán gẫu với hệ thống, rất nhanh trời đã sập tối.
“Thẩm Dao Xuyên đi đâu vậy? Sao còn chưa trở về?” Đường Lí ngáp một cái, cậu bơi tới lỗ hổng trên vỏ trứng sau đó nhìn xung quanh phòng ngủ, cái đuôi nhẹ nhàng vỗ lên thành trứng, cảm thấy có chút nhàm chán.
Cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, bên ngoài cũng im ắng, không có một tiếng động nào.
Phòng ngủ của Thẩm Dao Xuyên cũng rất đơn giản, ngoại trừ bể cá của cậu thì chỉ còn lại một chiếc giường, bức tường màu trắng, ngay cả đồ trang trí cũng không có.
Hệ thống nói: “Hắn đi tới viện nghiên cứu để làm “Kiểm tra định kỳ”, không biết bây giờ như thế nào rồi.”
Phạm vi nhìn của nó cũng có hạn cho nên không thể biết được tình huống hiện tại của Thẩm Dao Xuyên.
Viện nghiên cứu… Kiểm tra định kỳ…
Đường Lí hơi nhíu mày, cậu có linh cảm không tốt lắm.
Nhưng bây giờ cậu vẫn còn là giao nhân chưa phá xác, cái gì cũng không làm được, việc duy nhất mà cậu có thể làm chính là kiên nhẫn chờ đợi.
Nhìn về cửa phòng ngủ, Đường Lí không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào.
Cơ thể của trẻ con là vậy, rất dễ chìm vào giấc ngủ.
Cậu bị một tiếng vang rất lớn đánh thức.
“Có chuyện gì vậy?” Đường Lí khẩn trương đến mức cái đuôi cong lên, cậu nhìn ra bên ngoài thông qua lỗ nhỏ.
Cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt như cũ, tiếng vang là từ bên ngoài truyền tới.
Hệ thống: "Thẩm Dao Xuyên đã trở về, tình huống bây giờ rất không ổn, tinh thần của hắn ta đang không ổn định, chắc chắn viện nghiên cứu đã động tay động chân rồi."
Đường Lí có chút sốt ruột: "Tôi có thể giúp được gì không?"
Hệ thống: "Việc cậu có thể làm... Chính là chờ hắn khôi phục lại, hắn không muốn dọa cậu sợ nên mới không bước vào phòng ngủ."
Lời mà hệ thống nói chính là sự thật.
Hiệu quả cách âm của cánh cửa rất tốt nhưng tiếng vang bên ngoài không ngừng truyền vào tai Đường Lí.
Nhất định rất đau đớn.
Trước kia cậu cùng với các người cá nhỏ khác cùng nhau học tập chữa trị sức mạnh tinh thần, khi ấy giáo viên có nói người bị tổn thương tinh thần rất thống khổ, thậm chí có người còn sống sờ sờ bị cơn đau tra tấn tới chết.
Có một lần dưới đáy biển bọn họ nhận chữa trị cho một sinh vật có tinh thần bị ô nhiễm, cậu thân là người cá có năng lực chữa trị mạnh nhất toàn biển cả nên đi theo giáo viên tham gia chữa trị, sau đó trở thành bạn bè với sinh mệnh đó.
Nó kể cho cậu nghe rất nhiều chuyện xưa trên đất liền, nó nói nó phải trở về đây liền để bảo vệ điều quan trọng nhất đối với nó, thế nhưng cuối cùng nó vẫn không qua khỏi, đây cũng là lý do mà Đường Lí nhất quyết muốn đổi thành đôi chân.
Cậu muốn tự mình bước lên trên đất liền, dùng năng lực chữa trị của mình để cứu lấy những sinh vật bị thương.
Tuy rằng Đường Lí và Thẩm Dao Xuyên chỉ quen biết nhau chỉ vỏn vẹn ba ngày, nhưng Thẩm Dao Xuyên chăm sóc cậu từ chuyển lớn tới chuyện nhỏ vô cùng tỉ mỏ, từ trước tới giờ chưa từng có người được chỉ định nào đối xử tốt với cậu như vậy.
Dù sao… Dù sao Thẩm Dao Xuyên cũng không cùng phe với viện nghiên cứu nên không có khả năng hắn sẽ đem cậu giao cho viện nghiên cứu. Bây giờ sức mạnh tinh thần của Thẩm Dao Xuyên cần được chữa trị cho nên cậu rất khó giấu diếm chuyện cậu là người cá với hắn.
Chi bằng để hắn phát hiện cho rồi.
Nhân lúc này giúp Thẩm Dao Xuyên vượt qua nguy hiểm, thực hiện nguyện vọng trong lòng hắn, cậu cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ sớm.