Chương 2: Xuân dược

Ngay lúc đó, Vân Nhiên bị nghẹn nước, chưa kịp phục hồi thì cằm đã bị véo, mắt buộc phải ngước lên.

Cô bắt gặp một đôi mắt đầy sát khí.

Đôi mắt đó thật đặc biệt, một con ngươi có màu đen thuần khiết, còn con ngươi kia lại tỏa ra ánh tím. Đôi mắt thờ ơ và toát ra khí chất mạnh mẽ và đầy ngột ngạt.

Ngay sau đó, một giọng nam lạnh lùng xa lạ vang lên.

“Nói! Ai phái ngươi tới đây?”

Người đàn ông này dung mạo tuấn tú không chê vào đâu được, đường nét hoàn mỹ như được tạc tượng. Lúc này anh ta không mặc áo, trên ngực lấm tấm những giọt nước. Trong sương khói mịt mù của hơi nước, hình ảnh của một mỹ nam đang tắm hiện lên.

Tuy nhiên Vân Nhiên cũng không có tâm tình thưởng thức, dù sao cứu được cái mạng mới là trọng yếu!

Cánh tay khẽ cử động, chưa kịp tung nắm đấm thì tay cô đã bị giữ lại.

Nhờ đó, tư thế của hai người trở nên gần gũi hơn.

Vân Nhiên liền đẩy ra, nhưng cô không những không đẩy được mà còn bị hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả vào mặt

Hơi thở mềm mại, gợn sóng của cô dán chặt vào ngực người đàn ông từ phía đối diện.

Vân Nhiên bỗng nhiên cảm thấy toàn thân yếu ớt, đôi má hồng hào ửng đỏ, như bị ma nhập, từ hai bờ môi thanh tú phát ra một tiếng rêи ɾỉ mềm mại.

Nhưng cô không suy nghĩ nhiều mà chỉ nghĩ đó là hậu quả của loại thuốc cô đã uống trước đó.

Lúc này, đôi mắt của người đàn ông dường như đột nhiên thay đổi, vẻ sát khí mờ đi, trong mắt anh ta nhuộm một màu đỏ tươi kỳ lạ. L*иg ngực anh ta phập phồng, hơi thở nặng nề bị đè nén trong cổ họng, giọng nói khàn khàn như giấy nhám.

“Ngươi đã bỏ độc gì?”

“Độc?”. Đôi môi hồng hào của Vân Nhiên hơi nhếch lên, nâng cằm lên, trên lông mày lộ ra vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo: “Anh đang coi thường ai vậy? Tôi mà lại bỏ độc sao?”

Người này có lẽ đang bị ảo tưởng sức mạnh!

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt tối sầm, bối rối trong khoảng hai giây, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên giơ tay kéo mạnh tà váy của cô.

Đầu ngón tay chai sạn chạm vào làn da có chút mát lạnh của cô, nơi chạm vào tê dại, khiến Vân Nhiên lại phát ra một tiếng kêu.

“Này, anh đang làm gì vậy? Buông tôi ra!”

Vân Nhiên muốn mắng anh ta một cách lạnh lùng, nhưng lời nói phát ra từ miệng cô mềm mại đến lạ thường, mang theo một chút khıêυ khí©h.

“Cô là ai?”

Người đàn ông dường như còn tệ hơn cô. Sắc mặt đỏ bừng dị thường, giọng nói khàn khàn nhưng vẫn ôm chặt eo cô.

Vân Nhiên không quen ở gần người khác như vậy, liền dùng sức ấn vào bộ ngực rắn chắc cùng vòng eo thon gọn.

Nhưng cô không ngờ rằng động tác vặn vẹo của mình lại gây ra một kiểu kí©h thí©ɧ khác đối với đàn ông.

“Chết tiệt, đừng nhúc nhích! Nói cho ta biết cô là ai, ta sẽ thả cô đi”.

“Tôi không tin”.

Vân Nhiên từ trước đến nay rất hoang đường, vì tay chân bị anh ta giữ chặt lại, chỉ có thể húc đầu về phía trước, đập vào chiếc cằm đẹp trai của anh ta.

Trong lúc bị phân tâm, cô dùng hết sức bình sinh vùng ra và bơi vào bờ hết sức có thể.

Mặc Bắc Nguyên nhìn bóng dáng nhỏ bé đang chạy trốn, trong đầu hiện lên một ký ức mơ hồ nào đó.

Khoảng bốn năm rưỡi trước, có kẻ âm mưu chống lại anh và anh bị đầu độc. Khi chất độc tấn công, anh vô tình quan hệ tìиɧ ɖu͙© với một người phụ nữ lạ.

Lúc đó anh không đủ tỉnh táo để nhớ được hình dáng của người phụ nữ đó. Ký ức duy nhất của anh là vết bớt đặc biệt trên vai người phụ nữ.

Chất độc đó gọi là xuân dược. Nếu một người đàn ông và một người phụ nữ quan hệ tìиɧ ɖu͙© sau khi bị đầu độc thì giữa hai bên sẽ có sức hút chết người. Đó là lý do khiến anh ta mất kiểm soát với người phụ nữ vừa rồi.

Ngoài ra, chất độc này còn sẽ trói buộc sự sống và cái chết của hai người với nhau nếu một bên chết thì bên kia không thể sống một mình.

Vì vậy, người phụ nữ đó không thể chết cho đến khi anh ta loại bỏ chất độc.

“Tĩnh Lôi, đi theo cô gái đó, tôi muốn có tất cả thông tin của nàng ta”.

“Rõ”.

Một tiếng trả lời rõ ràng từ trong rừng truyền đến, một bóng đen đuổi theo hướng Vân Nhiên rời đi.