Chương 6

Không chỉ Hứa Tử Chiêu, Bạch Vĩ cũng nghe thấy tiếng động trong phòng và tiếng mắng chửi tức giận của thủ lĩnh.

Sinh ra đã bị đánh dấu là tù nhân, chỉ có thể trốn trong cống ngầm, mang theo lòng căm hận sống qua ngày.

Đối với những người như họ, cúi đầu trước quyền lực chính là sự chà đạp lên nhân phẩm.

Nhưng trong lòng Bạch Vĩ cũng vô cùng sửng sốt.

Từng bị gãy tay cắt thịt, cũng từng bị bom đạn đánh cho da thịt rách nát, bị đạn xuyên qua ngực.

Nó tự cho rằng ý chí của mình đủ mạnh mẽ, nhưng không hiểu sao, lại không thể cưỡng lại sự vuốt ve của Hứa Tử Chiêu.

Không phải do sự khống chế tâm linh, mà là bản năng sinh tồn đang khao khát được đối phương vuốt ve an ủi.

Như thể làm như vậy sẽ mang lại cho nó những lợi ích to lớn.

Bạch Vĩ cảm thấy mình chắc chắn đã bị ma ám rồi.

Nó thậm chí còn ảo giác rằng phong ấn do Ám Ngục đen tối áp đặt lên biển ý thức của nó đã xuất hiện những vết nứt nhỏ xíu.

Khi Hứa Tử Chiêu chìm đắm trong cuốn sách, động tác vuốt ve Bạch Vĩ cũng chậm dần.

Khi bàn tay đó dừng lại, Bạch Vĩ cũng thoát ra khỏi trạng thái mê đắm.

Nhớ lại vẻ ngoài ngu ngốc đến không thể tả của mình lúc nãy, Bạch Vĩ xấu hổ đến mức tột độ, đầu lông xù xù vùi vào móng vuốt, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi để gặp người.

Nó muốn chạy đi, nhưng lại sợ nếu tự ý rời đi sẽ khiến Hứa Tử Chiêu không vui.

May mắn thay, Hứa Tử Chiêu đã sớm nhận ra sự xấu hổ của cáo nhỏ, đặt nó xuống đất.

“Em vất vả rồi, đợi một chút.”

Cậu quay người lấy ra một lọ kẹo nhiều màu sắc: “Kẹo năng lượng cô đặc cao, có thể giúp giảm mệt mỏi thần kinh. Anh đã hỏi qua EV, dù là động vật ăn thịt thì các cậu cũng có thể ăn được, là dành riêng cho em đấy.”

Thấy Bạch Vĩ có vẻ không hiểu, Hứa Tử Chiêu giải thích: “Mấy ngày trước thủ lĩnh của các em bị bắt, chắc đều là một mình em lo liệu cho cả nhà phải không? Mắt em còn có cả quầng thâm đấy.”

“Dù bận rộn cũng phải chú ý nghỉ ngơi, chăm sóc bản thân nhé.”

Cậu cũng cảm thấy đồng cảm.

Nơi Hứa Tử Chiêu từng ở khi còn nhỏ là một trại trẻ mồ côi vì thiếu kinh phí nên không thể tuyển đủ nhân viên chăm sóc.

Để thuận tiện cho việc quản lý, hiệu trưởng đã phân công những đứa trẻ nhỏ hơn cho những đứa trẻ lớn hơn chăm sóc, Hứa Tử Chiêu là một trong những người được phân công trông nom.

Cậu đã từng trải qua việc bị những đứa trẻ quậy phá đến kiệt sức, sau khi đi làm, cậu cũng thường xuyên được sếp phân công dẫn dắt nhân viên mới, vì vậy cậu rất hiểu sự khó khăn của Bạch Vĩ.

Cầm lọ kẹo trên móng vuốt, nặng trịch, cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi kẹo ngọt ngào bên trong.

Trước đây, Bạch Vĩ đã đi khắp nơi, thứ gì cũng đã thấy, nhưng lúc này chỉ một lọ kẹo năng lượng cũng khiến nó chìm vào im lặng.

Trong lúc Bạch Vĩ đang ngơ ngác, Hứa Tử Chiêu đã quay đầu lại và tập trung vào cuốn sách của mình.

Nhìn từ góc độ của Bạch Vĩ, vị trưởng ngục trẻ tuổi đang ngồi rất thoải mái trên ghế sofa, chống cằm bằng một tay, ngón tay vuốt nhẹ trang sách, đường nét bên má càng thêm sâu sắc dưới ánh sáng.

Dù không có cử động thừa thãi nào, nhưng lại toát ra một khí chất khiến người ta phải e sợ.

Một người như vậy, đáng lẽ ra phải coi mọi thứ đều không đáng nhắc đến, nhưng lại chú ý đến sự mệt mỏi của nó.

Bạch Vĩ siết chặt chiếc hộp trong tay, nội tâm rơi vào trạng thái giằng xé điên cuồng.

... Chẳng lẽ như thủ lĩnh nói, đối phương chỉ là một NPC thôi sao?

Hứa Tử Chiêu không biết Bạch Vĩ lúc này đang nghĩ gì.

Ánh mắt cậu chăm chú quét qua từng dòng chữ, thu thập mọi thông tin hữu ích.

Muốn thay đổi Ám Ngục không phải là ý nghĩ nhất thời của cậu, cũng không phải do sau khi nhìn thấy những bất công mà tù nhân phải chịu, nảy sinh lòng trắc ẩn muốn đứng lên đòi lại công bằng cho họ.

Hứa Tử Chiêu nghiêm túc như vậy là vì một vấn đề cấp bách hơn đang đặt ra trước mắt.

Đế quốc sẽ nghĩ gì về cậu, vị ngục trưởng mới này đây?

Hứa Tử Chiêu đến Ám Ngục chưa được nửa ngày đã phát hiện ra nhiều điều bất thường.

Theo lời của người bí ẩn, cậu dường như là một AI được Ám Ngục sinh ra, nhưng một vị trí quan trọng như trưởng ngục, đế quốc sao có thể giao cho một NPC chứ?

Hơn nữa, Ám Ngục giam giữ toàn là tội phạm nguy hiểm, chỉ cần sơ suất để một hai tên trốn thoát, cũng đủ khiến cả xã hội hoảng loạn.

Không một kẻ cầm quyền nào lại đưa ra quyết định ngu ngốc như vậy.

Từ nhỏ đã mồ côi cha, Hứa Tử Chiêu sớm đã phải chịu đựng những đòn roi của cuộc sống. Và trong những lúc tồi tệ nhất, cậu cũng đã gặp phải những khả năng tồi tệ nhất.

Nếu nói có điều gì đó sẽ không bao giờ tồn tại trong tâm trí cậu, thì chắc chắn đó là tâm lý may rủi.

Hứa Tử Chiêu đã suy nghĩ rất lâu về vấn đề này.

Cậu tổng hợp thông tin hiện có, phân tích và suy đi đoán lại, cuối cùng đưa ra một kết luận tương đối đáng tin cậy.

—- Sự biến mất của ngục trưởng tiền nhiệm, đã khiến điều không hợp lý trở nên hợp lý.

Hiện tại, tù nhân bị cơ quan tư pháp của đế quốc quản lý cơ thể, còn ý thức (cũng có thể gọi là linh hồn) bị nhốt trong thế giới ảo tên là Ám Ngục.

Ý thức và cơ thể có độ tương thích nhất định, nếu tùy tiện chuyển đổ sẽ gây ra vấn đề lớn, thậm chí dẫn đến tiêu tan linh hồn.

Vì vậy, đối với nhân viên thực thi pháp luật của đế quốc, chỉ cần họ canh chừng cơ thể bất động của tù nhân trong bể dinh dưỡng, thì cũng giống như đang quản lý toàn bộ con người.

Trong mô hình giám sát tiết kiệm chi phí, đơn giản và có thể thể hiện quyền kiểm soát này, không cần có ngục trưởng.

Thậm chí có thể nói, sự tồn tại của ngục trưởng, ngược lại sẽ trở thành một rủi ro.

Nghĩ đến những thủ đoạn tàn bạo mà tầng lớp thượng lưu của đế quốc sử dụng để truy quét tận diệt người hỗn huyết nhằm phát triển.

Xem xét các khía cạnh, câu hỏi trước đó cũng đã được giải đáp.

Câu hỏi: Đế quốc sẽ nhìn nhận thế nào về vị trí ngục trưởng mới này của cậu?

Câu trả lời: Đối với những thứ có hại cho sự thống trị và quản lý, hãy loại bỏ nó càng sớm càng tốt.

Hứa Tử Chiêu thầm nghĩ: Rất tốt, cảm giác như mình có thể chết bất cứ lúc nào.

Một kẻ bí ẩn ẩn mình trong bóng tối, luôn sẵn sàng ra tay, đã khiến cậu đủ đau đầu rồi.

Giờ đây, cậu còn phải đối mặt với một kẻ thống trị đế quốc không bao giờ có thể thân thiện và hòa nhã, cùng với các thế lực chính trị và lực lượng vũ trang đứng sau kẻ thống trị đó.

Kể từ ngày được ăn bữa no đầu tiên, ý nghĩ muốn thay đổi hiện trạng của Hứa Tử Chiêu chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.

Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy an ủi là thời gian trôi qua trong thế giới ảo và thế giới thực khác nhau.

Khi cậu tiếp nhận chức vụ ngục trưởng, các kỹ thuật viên vận hành Ám Ngục không ngay lập tức liên hệ với cậu, cũng không trực tiếp xử lý cậu như một virus, điều này cho thấy tốc độ bên ngoài chậm hơn bên trong.

Cậu vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.

Ngay cả khi lưỡi dao đang kề trên cổ, sẵn sàng cắt đứt họng cậu bất cứ lúc nào.

Thời gian sau đó, Hứa Tử Chiêu chỉ ngồi yên lặng trên ghế sofa đọc sách.

Kiến thức trong sách hoàn toàn khó hiểu và xa lạ, đặc biệt là những đoạn đầy rẫy thuật ngữ chuyên môn, người chưa học qua thì ngay cả việc ngắt câu chính xác cũng khó.

Cậu vừa cố gắng hiểu một cách khó khăn, vừa nỗ lực cảm nhận tinh thần lực.

Quá trình này vô cùng dài, tẻ nhạt và không thấy điểm kết thúc.

Là một người bị buộc phải xuyên qua, Hứa Tử Chiêu thậm chí không thể chắc chắn mình có tinh thần lực hay không, mọi nỗ lực đều có thể trở thành vô ích.

Cậu chỉ có sự bình tĩnh và kiên nhẫn.

Kim đồng hồ trên tường chậm rãi chuyển động về phía đỉnh, màn đêm bên ngoài cửa sổ càng thêm sâu thẳm.

Nước trên bàn trà cũng đã nguội đi rồi lại nóng lên.

EV đi đi lại lại thay nước, cố gắng đi nhẹ nhàng để không làm phiền đến ngục trưởng đang tập trung đọc sách.

Vào một khoảnh khắc, Hứa Tử Chiêu cuối cùng cũng khẽ nhíu mày, dường như thực sự cảm nhận được điều gì đó.

Giờ phút quan trọng này, cậu lại càng bình tĩnh hơn, nhắm mắt lại, đưa ý thức hòa vào bóng tối.

Cuối cùng của bóng tối, một vùng biển xanh lam kỳ lạ xuất hiện.

Cậu hóa thân thành một người đang đứng trên bờ biển nhìn thủy triều lên xuống, thủy triều lên xuống chính là tinh thần lực, chỉ cần dùng xô trong tay để hứng lấy.

Cậu có thể đuổi theo sóng, nhưng sóng quá nhanh, không thể đuổi kịp.

Hứa Tử Chiêu bước vào trong vùng nước thủy triều, không vội vàng, từ từ ngồi xuống.

Sau đó, cậu đặt một bên miệng xô xuống cát, hướng về phía trước.

Cho đến khi gió biển thổi qua bầu trời xanh thẳm và rít lên, đợt sóng tiếp theo cũng theo đó ập đến theo chu kỳ, trong nháy mắt cuốn đi vô số cát, đổ đầy cả xô nước.

……

“Ngục trưởng đang làm gì vậy, sao không nhúc nhích gì cả?"

“Sách trong tay ngài ấy đã lâu không lật trang, có phải là ngủ rồi không?”

“Mắt ngài ấy nhắm nghiền, có lẽ là ngủ rồi, nhưng ngục trưởng cũng cần ngủ à?”

“Tớ cảm thấy ngục trưởng có chút lạ, thứ khí tức khiến người ta dễ chịu đó trở nên rõ ràng hơn.”

Thú con rất nhạy cảm.

Do tuổi còn nhỏ, hệ thần kinh chưa phát triển đầy đủ, không có khả năng chống lại những sóng gió của thế giới này, nên ngay cả một chút thay đổi nhỏ cũng sẽ gây ảnh hưởng và kí©h thí©ɧ đến chúng.

Nhiều cáo con như vậy, đương nhiên cũng sẽ nhanh chóng phát hiện ra những thay đổi trên người Hứa Tử Chiêu hơn so với Hỏa Diễm và những người khác.

Đồng thời, thú con cũng là những sinh vật cực kỳ dễ bị dụ dỗ và thu hút.

Chúng quá nhạy cảm, nhạy cảm đến mức trở thành gánh nặng cho cơ thể.

Khi không thể chịu đựng được nữa, chúng sẽ hành động theo bản năng, đi tìm môi trường sống phù hợp.

Khi hơi thở ấm áp và dễ chịu từ Hứa Tử Chiêu lan tỏa ra, xung quanh cậu tự nhiên hình thành nên môi trường như vậy.

Chú cáo con đầu tiên không nhịn được mà động.

Nó nằm dài trên sàn, thu mình lại, giả vờ mình là một chiếc thảm lông tròn trịa, mềm mại và không có gì nổi bật.

Thấy Hứa Tử Chiêu không chú ý đến mình, cáo nhỏ lập tức phấn khích vẫy vẫy đôi tai nhọn, lén lút tiến lại gần đối phương.

Cục bông nhỏ, bước từng bước nhỏ nhẹ nhàng.

Nó cũng rất thông minh, biết dùng bàn trà và ghế sofa làm vật che chắn để che giấu cơ thể, chờ thời cơ chín muồi thì nhảy lên.

Một màn hành động như phim điệp viên của chú cáo con.

Khi đã thành công tiếp cận chân của Hứa Tử Chiêu, bị làn hơi ấm áp bao phủ lấy, chú cáo nhỏ không nhịn được quay lại, giơ tay ra hiệu chiến thắng với đồng bọn.

Những chú cáo con khác: “!!!!!!”

Cậu ấy giỏi quá, mình cũng muốn!

Trước đây, đám cáo con không dám lại gần Hứa Tử Chiêu vì đã bị Bạch Vĩ nghiêm khắc căn dặn không được vô lễ với ngục trưởng.

Nhưng chỉ gần một chút thì không tính là vô lễ chứ?

Một cáo con lại một cáo con tiến đến gần chiếc ghế sofa, chỗ vốn rộng rãi cũng ngày càng chật chội.

Phạm vi bao phủ của hơi thở có hạn, luôn có những cục bông nhỏ không được giải tỏa.

Cả đám chen chúc nhau, không ai chịu nhường ai.

Cạch.

Nhìn thấy cái móng vuốt vô tình đập vào Hứa Tử Chiêu, cáo con giật mình, những cáo con khác cũng lập tức cứng đờ.

May mắn thay, Hứa Tử Chiêu không mở mắt.

Hơi thở của cậu rất nhẹ, ánh đèn trên đầu lấp lánh, chiếu rọi lên hàng mi dài như nhung, tạo ra một bóng hình mỏng manh như cánh quạt.

Cáo con chạm phải người, ngẩn ngơ nhìn một lúc, rồi cẩn thận thu móng vuốt lại, không dám làm phiền sự yên tĩnh của đối phương.

Đến cuối cùng, chỗ đứng đã hết, những chú cáo con thậm chí không ngần ngại chiếm dụng cả tay vịn và tựa lưng ghế sofa.

Xung quanh Hứa Tử Chiêu, chúng quây thành một vòng tròn chật cứng, trông giống như một đống đồ chơi lông đỏ.

“Rầm!”

Bỗng nhiên, bên ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động kinh thiên động địa, cả mặt đất cũng rung chuyển dữ dội.

Một vài chú cáo con bị giật mình, bật dậy, suýt nữa thì rơi khỏi ghế sofa, hoảng sợ che đầu lại.

Đúng lúc đó, một bàn tay xinh đẹp xương khớp rõ ràng vươn ra, kịp thời đón lấy chúng vào lòng.

Đám cáo con hoảng loạn ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đang ôm lấy mình, chúng liền ngây người.

“Ngài ngục trưởng……?”

Trong phòng.

“Chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra?”

Hỏa Diễm bị thương nặng, trạng thái cơ thể hơi chút đình trệ, nhưng không ảnh hưởng đến phản ứng của nó, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Một vầng trăng máu lặng lẽ xuất hiện, treo cao trên bầu trời.

Bạch Vĩ ngay lập tức biến sắc, thấp giọng nguyền rủa: "Chết tiệt, đã quá nửa đêm rồi mà tôi không để ý!"

Lúc này, ở đường chân trời đối diện với Ám Ngục, một làn sương đen dày đặc xuất hiện.

Trên mảnh đất hoang vu, lặng lẽ không tiếng động, bỗng xuất hiện một đám quái vật mặt mũi dữ tợn.

Tiếng gầm rú, tiếng chạy rầm rập, tiếng nuốt nước bọt ừng ực, cứ thế vang lên liên tiếp.

Trước đó nửa ngày, Hứa Tử Chiêu chắc hẳn không thể tưởng tượng được, đám quái vật này chính là “động vật” chỉ xuất hiện vào ban đêm mà EV nhắc đến.

Còn chưa kịp nhìn rõ quy mô của quái vật, một tiếng gầm vang trời oán khí bùng lên, xuyên thấu màn đêm.

“Hóa ra là…”

Dưới ánh trăng đỏ rực, một con quái vật khổng lồ xuất hiện.

Cơ thể nó có hình dáng giống người, đen như bóng ma, đứng thẳng lên ít nhất cũng cao bằng một tòa nhà 30 tầng.

Trên mặt không có mắt, chỉ có một cái miệng dài ngoằng với rất nhiều răng nhọn, đang thèm thuồng nhìn đám người Ám Ngục.

“Rõ ràng [Battle Royale] còn chưa bắt đầu, tại sao [Eyeless Man] lại xuất hiện?!”

Bạch Vĩ quay lại thấy Hỏa Diễm chạy về phía cửa, kinh hô: “Thủ lĩnh, ngài còn chưa khỏi, định đi đâu thế?”

“Đi tìm Lục Tư Trạch và Shelley, hai người họ vẫn chưa chết chứ?”

Hỏa Diễm giọng lạnh như băng, lộ ra vẻ hung hăng khó kìm nén: “Tình hình không ổn, [Eyeless Man] cũng xuất hiện rồi, nếu không hợp lực thì tất cả đều sẽ chết!”

Nói xong, nó lao đến đại sảnh.

Đại sảnh không một bóng người, chỉ có một đám cáo con bị bỏ lại, vẫn chưa hoàn hồn.

“Ngục trưởng đâu rồi?”

“Ngài ấy biến mất rồi!” Đám cáo con mắt trợn tròn, tay chân luống cuống chỉ trỏ, “Chỉ trong tích tắc, đại nhân đột nhiên biến mất ngay tại chỗ!”

Hỏa Diễm thở hổn hển, không chút do dự lao ra khỏi biệt thự.

Thị lực nhạy bén cấp S giúp nó có thể nhanh chóng tìm thấy mục tiêu ngay cả trong môi trường ánh sáng yếu.

Nhanh chóng, nó nhìn thấy Hứa Tử Chiêu đang đi về phía trước một cách bình tĩnh.

...Nó cũng nhìn thấy một bóng dáng đang đi ngược dòng người, kiên định bước về phía con quái vật khổng lồ.