Chu Khải vừa hét lên định đứng dậy, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy Trương Oánh Dĩnh không xa, mắt Chu Khải trợn ngược rồi lại ngã vật xuống đất.
Tạ Khinh Miên vừa đánh thức Chu Khải: ...
Y tự nhiên cảm thấy bất lực.
Từ Khả Khả chép miệng, vỗ nhẹ trán: “Có cần gọi anh ấy dậy nữa không.”
“Anh gọi đi, hồn phách của anh ta đã ổn định rồi.” Tạ Khinh Miên quay sang Trương Oánh Dĩnh, bảo cô ấy cùng y rời khỏi phòng.
Trương Oánh Dĩnh thử nhúc nhích chân, phát hiện mình có thể tiếp tục trôi lơ lửng mới lập tức đi theo bước chân của Tạ Khinh Miên.
Hai người nhanh chóng rời khỏi căn phòng, còn Từ Khả Khả thì thở dài một tiếng rồi lại lay lay Chu Khải lần nữa.
Bên ngoài, Tạ Khinh Miên để Trương Oánh Dĩnh dẫn mình đến chỗ giấu xác.
Trong khi đó, ở đồn cảnh sát Hải Thị, Tạ Trầm Các đã vất vả suốt mười mấy tiếng, cuối cùng tìm thấy đoạn camera giám sát ghi lại cảnh Tạ Khinh Miên lên xe buýt.
“Thời Đại Hoa Viên sao? Người này dẫn Khinh Miên đến đó làm gì.” Tạ Trầm Các sốt ruột đến mức dí sát mặt vào màn hình giám sát.
“Chúng ta đi ngay đến đó thôi.” Viên cảnh sát bên cạnh ngay lập tức yêu cầu đồng nghiệp lái xe.
Tạ Trầm Các cũng háo hức muốn gọi cho ba mẹ mình, nhưng vừa lấy điện thoại ra, ngược lại, anh lại nhận được cuộc gọi từ họ trước.
Tạ Trầm Các nhấc máy, phấn khởi nói: “Ba mẹ, con đã tìm thấy Khinh Miên rồi!”
“Trầm Các à, đạo trưởng Thanh Vân nói bệnh ngốc của Khinh Miên đã khỏi rồi!”
Người bên kia đầu dây còn phấn khích hơn cả Tạ Trầm Các, hai câu nói đồng thời thốt lên, cả hai bên đều im lặng một lát.
Người phản ứng nhanh nhất là Bùi Quân Thư, bà gần như vỡ òa trong niềm vui, giọng nói như tràn ra khỏi điện thoại: “Khinh Miên đã được tìm thấy rồi! Nó đang ở đâu! Mẹ lập tức lái xe đến ngay!”
“Ở Thời Đại Hoa Viên, con sẽ gửi định vị cho mẹ.” Tạ Trầm Các trả lời câu hỏi trước, rồi nhanh chóng quay lại chủ đề mà Bùi Quân Thư vừa nhắc tới: “Đạo trưởng Thanh Vân nói gì cơ?”
“Thời cơ đã đến, tâm hồn quay lại rồi.”
Trong lòng Tạ Trầm Các chợt nặng trĩu, anh mím môi không nói gì.
Ba mẹ anh từ trước đến nay luôn tin vào cái lời đạo trưởng gì đó, rằng Khinh Miên bị ngốc là do tâm hồn không trọn vẹn, nhưng vì nó không ảnh hưởng nhiều đến em trai nên anh không thèm bận tâm đến. Nhưng giờ lại nói cái gì mà “thời cơ đã đến, tâm hồn quay lại” chứ?
Có lẽ anh nên báo cáo về trường hợp mê tín dị đoan này mới được.
Tạ Trầm Các day trán, rất khéo léo không phản bác lại trước mặt ba mẹ, dự định là sẽ âm thầm giải quyết sau.
Anh gửi địa chỉ Thời Đại Hoa Viên cho ba mẹ, sau đó theo xe cảnh sát đến đón em trai.
Lúc này, Tạ Khinh Miên vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, sau khi nghe Trương Oánh Dĩnh chỉ điểm chỗ giấu xác, y đã tính toán kỹ lưỡng, đảm bảo không có sai sót gì, định chút nữa sẽ báo lại cho cảnh sát.
Từ Khả Khả cũng đã đánh thức Chu Khải, rồi nói với Chu Khải rằng mọi chuyện đã được xử lý xong.
Chu Khải ngơ ngác há hốc miệng, ánh mắt mờ mịt: “Xử lý... xong rồi sao?”
Từ Khả Khả khẳng định bằng cái gật đầu: “Xong rồi! Đã có cao nhân ra tay giúp rồi.”
“Nhưng vừa rồi tôi còn thấy…”
“Anh đang mơ thôi.” Từ Khả Khả thật thà đến khó tin, lời nói dối trơn tru như thể là năng lực thiên phú của anh ta: “Giờ không còn ma quỷ nào đuổi theo chúng ta nữa đâu.”
Chu Khải như bị câu nói này thức tỉnh, quay đầu nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Thật sự không còn nữa hả?”
“Hết rồi, anh dậy đi, vẫn còn một chuyện khác cần xử lý nữa.”
Chu Khải: ?
Chu Khải mơ hồ cảm thấy có điều chẳng lành: “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện là trong nhà anh có thể đang có một xác chết.”
Chu Khải: ???
Vẻ mặt Chu Khải lập tức hiện rõ sự sợ hãi, toàn thân viết đầy câu “Anh đang nói nhảm gì vậy”.
Từ Khả Khả bổ sung: “Chính là xác của con ma đó đó.”