Chương 7: Thiên Tài Kiếm Thuật (3)

Sia thoải mái mỉm cười hạnh phúc khi nép vào bên người mẹ cô.

"Kiếm thuật gì đó còn không bằng miếng bánh ngọt dâu tây này!"

Mặc dù vậy, kiếm thuật đỉnh cao của Công tước vẫn khiến cho Sia phải kinh ngạc. Mặc dù cô giả vờ xem với một vẻ mặt chán ngắt không chút hứng thú, trong lòng lại kỹ càng nhớ rõ.

Sia trước kia trở thành lính đánh thuê chỉ để kiếm cơm no bụng, hoàn toàn không hề có căn bản kiếm thuật, đến cả tiền đến kiểm tra nguyên tố ma thuật ở ma tháp cũng chẳng nỡ bỏ. Kiểm tra ra thuộc tính ma thuật để làm gì khi không có tiền mua sách ma pháp để học?

Tất cả kiếm thuật của Sia trước nay đều là kiếm thuật đơn giản sinh ra để gϊếŧ người và gϊếŧ người. Còn kiếm thuật của Công tước chính là kiếm thuật của Cantaria, dòng tộc mạnh nhất đế quốc.

"Thật tuyệt vời… kiếm thuật này thật đẹp và mãnh liệt!"

Đôi mắt vàng lấp lánh của Sia theo dõi từng đường kiếm điêu luyện của Công tước không chớp mắt.

Cùng là kiếm thuật để gϊếŧ người, nhưng kiếm thuật trước nay của Sia chỉ đơn giản là để gϊếŧ chóc và sinh tồn. Kiếm thuật của người đàn ông mạnh nhất đế quốc hiện tại - Lucian De Cantaria là một loại kiếm thuật để gϊếŧ và bảo vệ!

Sự hoàn hảo của đường kiếm khiến cho phòng thủ của Công tước giống như không hề có kẽ hở, nhưng lại có thể dễ dàng một đòn nhắm thẳng vào điểm yếu. Những đường kiếm tiếp nối như một cơn sóng không có điểm cuối, bất tận và đè nát sức mạnh và cả sự tự tôn của kẻ thù!

Những ngón tay của Sia đang thật sự rất ngứa ngáy.



Nhìn thấy đường kiếm tuyệt vời này khiến cho cô muốn cầm lấy một thanh kiếm và tập luyện nó ngay lập tức!

"Không được… Mình đang nghĩ cái gì thế này…"

Sia cắn môi níu lấy tay áo của Công nương Capheny.

"Sao vậy con yêu?"

Công nương hoảng hốt nhìn khuôn mặt nhăn lại của Sia. Sia lắc đầu, sau đó ôm chặt lấy eo của Capheny.

"Mẹ, nhìn mấy thanh kiếm này chém vào nhau khiến con đau đầu quá đi!"

"Ôi trời!"

Công tước vốn dĩ luôn nhìn hai mẹ con với ánh mắt mong chờ, sau đó lại nhận ra Capheny và Sia đã dọn dẹp đồ ăn rồi đi mất.

"Thật tàn nhẫn, Cani ơi…"

Lòng tự trọng của ngài Công tước lại một lần nữa tổn thương sâu sắc.