Chương 6: Đóng cửa không ra

Edit: Kim

*****

Năm người nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha, lưng thẳng tắp, có cảm giác ưu nhã lại uy nghiêm, tỏa ra lực khống chế cường đại.

Dung Thời uể oải mở mắt, cậu ta có một loại dự cảm, cuộc sống vô kỷ luật của mình sẽ ra đi vĩnh viễn.

Lúc trước đã bàn bạc xong, để nhà chế tác này trên danh nghĩa, để cô thành bù nhìn, nhưng lúc này xem ra không dễ dàng thực hiện được.

Đình Đồng hỏi: “Các cậu có việc gì sao? Tôi vừa mới tới cũng không thể đưa ra định hướng cho các cậu ngay được, chờ tôi thêm một đoạn thời gian nữa.”

Năm người họ nhìn nhau, mặc dù người phụ nữ này ăn nói lịch sự, nhưng cô tạo cho người ta cảm giác "đừng làm phiền, không phải lúc.

Cảm giác uy nghiêm và áp bức không thể giải thích được vẫn còn đó.

Khó chịu, thực sự khó chịu!

Vân Lãng giống như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa, cảm giác này đặc biệt mạnh mẽ, cô ta tuyên bố chủ quyền ngay khi vừa đến sao?

Giang Ly ôm con gấu bông màu nâu, chớp chớp đôi mắt trong veo tò mò hỏi: "Chị ơi, trên mạng có nói chị bắt nạt thành viên nhóm nam, ngày nào cũng yêu cầu họ quét nhà, dọn WC, nấu ăn, giặt giũ cho chị, ngay cả quần áo của chị cũng là bọn họ giặt, không được nhàn rỗi, có đúng không?”

Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, không chút do dự, cùng với biểu cảm của cậu ta, thật giống như điều mình đang hỏi không phải là vấn đề đáng xấu hổ, mà là việc gì tốt đẹp lắm.

Đình Đồng thờ ơ hỏi: “Các cậu cũng muốn giặt giũ, nấu ăn, dọn dẹp mỗi ngày sao?”

Giang Ly bĩu môi, giật nhẹ tai gấu bông, “Đương nhiên không cần. Có dì giúp việc nấu cơm, giặt giũ rồi.”

Đình Đồng theo bản năng muốn phất tay áo, mới nhớ tới mình đã không còn ống tay rộng nữa, chỉ có thể đè nén tâm trạng không yên ở trong lòng xuống, “Chính là, sau khi được chọn, tổ chương trình đã sắp xếp người phụ trách cuộc sống sinh hoạt của các cậu rồi, vì sao tôi còn phải bắt họ gián đoạn luyện tập đi làm những việc này?”



Giọng điệu của Giang Ly có chút háo hức, “Đó là vì chị muốn làm nhục bọn họ, nhằm thỏa mãn cảm xúc dị dạng của mình.”

Đình Đồng nhìn cậu bé với vẻ không bằng lòng, xem ra là một đứa trẻ chưa trưởng thành, cô khoan dung nói: “Cậu sai rồi, mỗi người đều có công việc của riêng, và nên làm tốt cương vị của mình. Tôi cố ý xúc phạm, bắt nạt bọn họ, mà bọn họ vừa làm việc, vừa có thể thể biểu diễn trên sân khấu một cách xuất sắc, hơn nữa còn xếp thứ năm, bọn họ là thần tiên sao?”

Đình Đồng nhìn năm người, “Các cậu hẳn hiểu rõ những khó khăn, gian khổ bên trong đi, cho dù là xếp cuối cùng.” Nhóm mười lăm: Các cậu có biết lịch sự không thế?

Nhóm mười lăm cảm thấy bị đả kích sâu sắc, người ta làm culi, bị quấy rối, có thể biểu diễn trên sân khấu với trạng thái tốt đẹp, còn bọn họ vẫn đội sổ, đứng cuối cùng.

Thấm!

Nói thẳng ra chẳng khác gì phế vật!

Năm người nhất thời không còn gì để nói, trầm mặc, như là chết lặng.

Đình Đồng không để ý đến bầu không khí này, thờ ơ hỏi: "Có vấn đề gì không, mời khách mời một ly nước đi chứ."

Miệng lưỡi đã khô, lại còn phải giảng đạo lý cho đám nhóc này, tới bây giờ đầu óc cô vẫn còn một đám sương mù chưa tan đây này.

Lấy tuổi tác của năm người, là cháu cô còn được.

Giang Ly hiểu ra mình đã rơi vào thế hạ phong, khí thế lúc trước của bọn họ đã bị phá hủy hoàn toàn, ra oai phủ đầu thất bại!

Thật xấu hổ!

Giang Ly tức giận ôm gấu bông không nói gì nữa.

Một bàn tay với ngón thon dài đặt một ly nước xuống trước mặt Đình Đồng, Đình Đồng cảm ơn người rót nước, nhìn thấy một người chàng trai ngực trần mang khí chất phong lưu, cậu ta đang cúi người đặt cốc nước xuống.



Ở phía đối diện, Đình Đồng nhìn thấy cổ áo khoét sâu xuống tận bụng, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bụng, quần tây khó khăn lắm mới bám được vào xương hông, thật làm người ta cảm thấy ngứa tay muốn kéo xuống, là có thể nhìn được bí cảnh.

Đình Đồng:???

Thật là đồi phong bại tục.

Đình Đồng rũ mắt xuống, duỗi tay cầm ly nước, Lam Khê hơi nheo mắt nhìn cô, thời điểm thu tay về, đầu ngón tay lướt qua tay Đình Đồng, rất tự nhiên, không hề giả bộ.

Đình Đồng cau mày, vẻ mặt không thể giải thích được, trong lòng có chút buồn cười …

Nhìn thấy Lam Khê õng ẹo làm dáng, bốn người kia đều tê dại, mặt mày Vân Lãng đen lại.

Là đội trưởng, thật khó chịu khi các thành viên đều kỳ quặc.

Uống xong ly nước làm ẩm cổ họng, đặt cái ly rỗng xuống bàn, "Xin đừng quấy rầy, tôi cần nghỉ ngơi."

Đình Đồng vừa rời đi, bầu không khí khẩn trương liền được thả lỏng, bốn người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay cả Dung Thời luôn lười biếng, trông cũng nghiêm túc hơn một chút.

Dung Thời nhìn về phía Vân Lãng, "Người phụ nữ này thật khó đối phó. Có lẽ không dễ để điều khiển cô ta theo ý chúng ta.”

Trong ekip bắt buộc phải có người chế tác, cho nên đành phải giữ lại.

Khóe miệng Vân Lãng gợi lên một nụ cười xấu xa, “Thời gian còn dài, cứ từ từ đi.”

Linh Quân lạnh lùng trầm mặc, không nói gì, ba người kia cũng không quan tâm, dù sao thì Linh Quân vẫn luôn rất ít nói.

Năm người bọn họ nhìn nhau, ăn ý đi vào phòng tập vũ đạo, nhảy một cách say sưa, ngồi dưới đất thở hổn hển uống nước.

Sau khi luyện tập vũ đạo, Giang Ly còn phải phát sóng trực tiếp, rốt cuộc vẫn cần nổi tiếng, gia tăng phủ sóng, bề ngoài của Giang Ly đáng yêu, ngập tràn cảm giác tươi trẻ, dễ làm người khác cảm mến, thu hút một làn sóng fan mẹ và fan chị gái.