Chương 13

Sư phụ thần bí được người quản lý liên lạc đến muộn, đúng lúc để nghe những lời của Bạch lạc. Người đàn ông trung niên ngạo nghễ đi vào, mở miệng mắng: "Nói nhảm! Loại quỷ này nếu như thả ra bất luận cái gì, đều có hại!"

Bạch Lạc không để ý tới, vỗ vỗ Tôn Bác Văn: "Đón Liêu Vũ, đưa anh ta rời đi."

Đây là một cao thủ nổi tiếng ở Tề thành, bất kể hắn đi tới đâu, người ta đều coi trọng hắn, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta phớt lờ như vậy. Ông ta tiến lên một bước và ngăn Tôn Bác Văn định chèn ép người của Liêu Vũ.

"Người thanh niên kia muốn gϊếŧ bạn của cậu sao? Rõ ràng là do dương khí quá nhiều mà bất tỉnh, cưỡng ép đánh thức hắn sẽ tổn thương linh hồn của hắn!"

Tôn Bác Văn trầm mặc ba giây: "Nhưng là hắn bị đánh gục."

Không khí im lặng đến đáng sợ một lúc, cơ bắp trên mặt Huyền Sư giật giật, chắc là không ngờ câu nói đầu tiên lại lật xe. Nhưng phải nói rằng vẫn còn một cái gì đó về kỹ thuật nói nó sẽ quay trở lại ngay lập tức.

"Đánh gục một người bị quỷ nhập không dễ dàng! cô có bao nhiêu thực lực, thật cho là mình có năng lực!"

Bạch Lạc mặt không đổi sắc giơ tay lên: "Được không, ông thử một chút sẽ biết?"

Quản lý suýt chút nữa sợ hết hồn, vội vàng tiến lên: “tiểu thư, bình tĩnh lại!” Trong phòng này anh không nỡ đắc tội bất luận kẻ nào, nhất định mồ hôi đầm đìa, cô làm cái gì vậy.

Sư phụ thần bí liếc mắt nhìn Bạch Lạc, cười lạnh nói: "cô chính là nữ minh tinh khoác lác thần bí cao thủ đúng không? Giới giải trí chỉ là tâng bốc cô mà thôi. Cô cũng đừng thật coi mình là Huyền Môn đại sư, làm hại người khác và chính mình!”



Quản lý cười nói: "Sư phụ, để xem Liêu thiếu gia thế nào, nếu Liêu thiếu gia không sao, tôi sẽ đích thân đưa ngài trở về."

Vị đại sư thần bí giơ tay: “Yên tâm đi, Liêu tiên sinh không sao, một lát nữa tôi sẽ sưởi ấm linh hồn của hắn, sau đó vẽ hai tấm phù cho Liêu tiên sinh thu về, một tháng sau sẽ không sao cả."

Bên kia, Tôn Bác Văn không thèm để ý hắn nói gì, tiến lên nhéo một cái thật mạnh vào người của Liêu Vũ, Liêu Vũ thở hổn hển chậm rãi mở mắt ra, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Bạch Lạc đang khoanh tay đứng bên cạnh hắn, và ngồi bật khóc.

"Sao cô lại ở đây? Chẳng phải cô không thích đến những bữa tiệc như thế này sao?"

Bạch Lạc hừ một tiếng, nhìn đồng hồ: "Đi ngang qua, đón Nhược Nhược ăn cơm."

Liêu Vũ bĩu môi: “Tôi còn tưởng rằng cô đã nhận thức được lương tâm, tới đây cứu tôi.” anh ta một tay đỡ cái cổ đau nhức bị Bạch Lạc chém, một tay đứng lên trên sô pha, xoay người đứng dậy. đầu, anh thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của một người đàn ông trung niên.

Sửng sốt một giây, chỉ hỏi: "Đây là ai?"

Người quản lý vội vàng đi tới giới thiệu với anh ta: "Đây là Huyền Sư Sơn kỳ nổi tiếng ở thành phố Kỳ. Vừa rồi hình như anh bị quỷ ám, xin mời đến đây cho anh xem

Sơn Kỳ chỉ muốn giả vờ sâu sắc, nhưng Liêu Vũ đã xua tay: "Ồ, vậy thì công sức của anh sẽ vô ích. Quản lý Triệu, hãy đi một phong bì lớn màu đỏ để gửi ông ta đi."

Câu nói này trực tiếp chặn đường thở của Sơn kỳ, ông ta khịt mũi nặng nề muốn vội vàng rời đi, nhưng những người có mặt ở đây hầu như đều là thế hệ thứ hai của những người giàu có và quyền lực ở thành phố Toàn kì, nếu ông ta rời đi hôm nay, người này sẽ rất xấu hổ.

Linh hồn của Liêu tiên sinh đã bị con quỷ dữ kia đả thương, Bạch tiểu thư không biết nên xử lý như thế nào cho ổn thỏa, nếu không kịp thời sưởi ấm linh hồn sẽ làm tổn thương thân thể, rất khó hồi phục. trong tương lai."



Liêu Vũ sửng sốt, quay đầu nhìn Bạch Lạc hỏi: "Làm sao vậy?"

Bạch Lạc lấy trên bàn ra một quả cam nhét vào cho cậu: "Chú trọng sức khỏe, ngủ nhiều, bớt thức khuya."

“Ồ.” Liêu Vũ nhìn Sơn Kỳ huyền sư với một nụ cười trong khi cầm quả cam: “Xong rồi, ông có thể làm việc của mình.”

Sơn Kỳ huyền sư mơ hồ nhận ra rằng Bạch Lạc có tiếng nói rất mạnh mẽ trong nhóm người này, những người giàu có và quyền lực nhất trong giới này đều lấy cô làm trung tâm. Nếu hôm nay ông ta không thể lấy lại vị trí phỏng chừng ông ta đang ở thành phố Kỳ sẽ khó nhận được bất kỳ công việc kinh doanh lớn nào.

Nghĩ tới đây, giọng điệu của ông càng thêm kiêu ngạo: "Bạch tiểu thư nhất định phải chịu trách nhiệm về những gì cô ấy đã nói. Thương tổn do quỷ nhập vào người bình thường gây ra không lớn như vậy, sắc mặt Liêu tiên sinh lúc này tái nhợt không chút máu, hiển nhiên là nguyên nhân là do dương khí hao tổn, hôm nay tôi cùng Liêu tiên sinh có duyên, cho nên đem tấm bùa này đưa cho Liêu tiên sinh, sau khi đeo một tháng sẽ bình thường trở lại.”

Sau đó, lấy ra một tấm bùa được gấp trong gói trong suốt đưa tới: "Đây là bí tịch của môn phái, Liêu tiên sinh chỉ cần mang theo bên người, hoặc là đặt ở dưới gối là được."

Bạch Lạc nhìn lướt qua, cười lạnh nói: "Tục dưỡng khí phù,đây là phù cơ bản nhất cũng có thể nói là bí tịch, đạo giáo của ông đã sa sút đến mức này sao?"

Sơn Kỳ bị một câu này xuyên thủng, mặt lập tức biến thành gan lợn, đột nhiên tiến lên một bước hét lớn: "Hoàng Khấu, ngươi thì biết cái gì! Đừng ở đây nói nhảm." tham gia vào cuộc vui, không biết ai đã đồng ý câu.

"Không thể nào, Sơn Kỳ Huyền Sư sẽ không đưa ra một thứ cơ bản như vậy, Bạch Lạc, cô có đọc nhầm không?"

Bạch Lạc đưa tay ra, Liêu Vũ vội vàng đưa ra lá bùa. Cô ném đi: "Sử dụng tốt phần mềm tìm kiếm, đừng đợi người khác đút đồ ăn cho mình."