Chương 2: Em không tự cởi ra, thì tôi giúp em

Truyện: Tôi trở nên nổi tiếng sau khi tra tấn khán giả bằng kỹ năng diễn xuất.

Tác giả: Hòa Chước.

Editor: My.

Khu an toàn được xây dựng ở tầng ngầm dưới khu rừng, nơi này vốn chợ đen ở khu giao dịch. Sau khi mạt thế xảy ra, đường phố, nhà cửa đều bị tang thi xâm chiếm, mọi người phải ẩn náu trong các căn cứ dưới lòng đất.

Thông đạo nằm ở ngoài bìa lối vào rừng, là một hang động rất bí mật, binh lính được thay phiên bố trí đóng quân ở cửa.

Vài chiếc xe SUV đậu trên nền tuyết ở lối vào rừng, sau khi nhận được lệnh mở cửa, nhân viên cấp cứu mặc quần áo trắng kiêng cáng đi theo ra ngoài.

Có rất nhiều người bị thương, đa số là vết thương ngoài da, nghiêm trọng nhất là tên trung tá Đỗ Khắc, sau khi được dỡ xuống xe thì mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra, liền đối diện với đôi con ngươi xanh biếc của Giang Dã, vẻ mặt cười như không cười, vốn mất máu sắc mặt gã đã tái nhợt, giờ giống như nuốt phải ruồi bọ.

Giang Dã cầm ba lô hành quân lên xe, liếc nhìn Đỗ Khắc, nói đùa: "Trung tá, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi. Tinh Diệu Đế quốc mất đi một chỉ huy anh dũng chiến đấu là ngài đây thì chính là tổn thất nặng nề."

Giang Dã sao không đoán ra được tâm tư của gã, trước khi tới anh liền điều tra vị Trung tá này, bản lãnh tuy có nhưng vô cùng xảo quyệt, gã đến cấp bậc này đều dựa vào mạng đồng đội đi lên, ban đầu muốn cho 2 đội đơn độc đi khu C, đây không phải muốn chiếm tiện nghi sao? Cố tình đầu óc không tốt, quá chỉ vì cái lợi trước mắt.

Lời này của Giang Dã khiến những người xung quanh hiểu rõ bật cười khanh khách, kiêu căng phách lối gì đó của gã trước khi rời đi cũng bị dập tắt, bực bội nhắm mắt, giả chết.

"Hay nhỉ, Trung tá bị thương thành như vậy mà còn cười được, một lũ vô lương tâm." Giang Dã lại bổ thêm một dao, vỗ vỗ lên đầu tên lính nhỏ đang tươi cười bên cạnh rồi chỉ tay về phía sau. "Không bị thương thì đi dọn vật tư, đừng dừng lại ở đây lâu. "

"Tuân lệnh!"

"Trung tướng, những người mang về phải xử lý sao ạ?" Binh lính phụ trách trông chừng hỏi.

Giang Diệp bước đến chiếc xe cuối cùng, hai binh lính áp giải nữ tang thi tóc vàng không hề có phản kháng vào căn cứ, thiếu niên ngồi trên ghế sau xe ngủ rất say, từ bên ngoài nhìn vào, thiếu niên này không giống tang thi một chút nào. Mái tóc đen bị đè lên, khuôn mặt trông rất ngoan.

Hệ thống nói cậu vẫn chưa hoàn toàn biến dị, trừ tóc cùng con ngươi thay đổi, những thứ khác vẫn giống như trước. Nhưng vị hoàng tử này mặc dù không giống tang thi xấu xí khác, lại giống tang thi không có đầu óc.

Trong miệng lẩm bẩm kêu tiện dân làm Giang Dã nhức đầu, không có biện pháp, anh chỉ có thể đem người đang ngủ say mang về.

Vị này Tam hoàng tử ngày thường ru rú trong nhà, thấy qua dung mạo của cậu ta chỉ có vài người, Giang Dã cũng không lo lắng thân phận cậu bị phát hiện. Ở khu an toàn, anh cần an bài cho cậu một thân phận mới.

"Trước đưa vào phòng thí nghiệm đi, tôi cần phải điều tra DNA của cậu ta."

"Vâng."

__________

Giang Dã mới vừa trở lại ký túc xá của căn cứ, ở cách vách Carl lập tức thò đầu qua, cậu là người Châu Âu mũi cao mắt sâu, vóc người lại thập phần nhỏ xinh, chóp mũi cùng gò má còn có chút tàn nhang, nhìn qua phi thường đáng yêu.

Carl hai mắt sáng lên, kích động nói: "Dã ca, em nghe nói anh một mình gϊếŧ chết tang thi vương, anh giỏi quá."

Giang Dã bị xưng hô của cậu ta làm một thân nổi da gà, cắt ngang nhiệt tình của cậu: "Cảm ơn, tôi biết tôi rất giỏii."

Hệ thống: "... Kí chủ, thiết lập nhân vật của ngươi..."

"Tao biết." Giang Dã vội vàng ngắt lời nó, đầu lại bắt đầu đau.

Tên quân y biếи ŧɦái này rất có bản lĩnh, chỉ trong một tuần sau khi Giang Dã đến, đã có tám người tỏ tình với anh, không phân biệt nam nữ, già trẻ, tất cả đều bị anh từ chối thẳng thừng.

Giang Dã nếu để yên như vậy, oanh oanh yến yến bên người anh đếm cũng không hết.

Dù anh là nhan khống, cũng không muốn vượt quá giới hạn, cũng không có cách đối với người nào cũng nhiệt tình, huống chi, ánh mắt anh nhìn người không hề thấp.

Carl chặn cửa phòng không chịu đi, ánh mắt vẫn dừng trên tay anh, Giang Dã cong môi đưa thỏ con cho cậu ôm, hỏi: "Vừa bắt được trong rừng, có dễ thương không?"

Carl dùng hai tay nhận lấy gật đầu, nói: "Tất nhiên là dễ thương, em thích thỏ nhỏ nhất".

Mỗi người trong căn cứ một tuần mới có thể ăn một phần thịt, là cậu nhóc được hoan nghênh nhất ở đây, người muốn lấy lòng Carl quá nhiều, anh cũng không lo lắng loại vấn đề này.

Carl thì lại tin chắc rằng Giang Dã không thể thoát khỏi sự quyến rũ của mình, anh nhất định sẽ nhường thỏ con cho cậu.

"Tôi cũng cảm thấy nó đáng yêu, đặc biệt là nó có thể lấp đầy bụng, nếu em thật sự thích, tôi cũng không ngại chia sẻ cơm tối với em." Giang Dã xách con thỏ lên, hướng tới Carl lộ ra nụ cười hoàn mỹ mười phần thân sĩ, sau đó vào nhà đóng cửa động tác liền mạch lưu loát, không cho đối phương thêm cơ hội nói thêm lời nào nữa.

Carl sững người, tức giận tới giậm chân.

[ Thẳng nam, Carl đáng yêu muốn chết, ngươi xứng đáng độc thân cả đời ]

[ Đúng đúng, cho cậu ấy một con thỏ thì sao, keo kiệt]

Hệ thống: "Ngươi có thể ít đùa giỡn khinh bỉ không?"

Giang Dã: "Như vậy thì sao?"

Hệ thống: "Ngươi như vậy sẽ mất bao nhiêu người xem!" Nó chính là sợ người xem chạy mất mới một mực khuyên Giang Dã thu liễm một chút, người này căn bản không nghe nó.

Giang Dã: "Cũ không đi mới không đến."

Hệ thống: "..."

Giang Diệp cởϊ qυầи áo bước vào phòng tắm, dùng màn hình đen chặn khán giả cùng hệ thống miệng vẫn phát ra tiếng bíp.

Tắm đến một nửa, ở ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Giang Dã quấn khăn tắm đi ra mở cửa phòng, Phil cấp dưới của anh đứng ở cửa, thấy bộ dáng đó lập tức quay mặt đi, luôn miệng nói xin lỗi.

"Có chuyện mau nói." Giang Dã hờ hững lau tóc.

Phil mặt đầy xấu hổ, không dám nhìn, chỉ nói: "Trung tướng, nhân viên điều tra tự mình thẩm vấn thiếu niên ngài mang về, đối phương vẫn luôn tự xưng mình là Tam hoàng tử, bọn họ nôn nóng, muốn ngài cho bọn họ một lời giải thích."

Liên tục bận rộn, Giang Dã vốn là muốn nghỉ ngơi sau đó lại giải quyết vấn đề của nhân vật chính, mà đám lão già kia, một khắc cũng không để cho người khác yên tĩnh, tăng ca thì tăng ca, đi làm công như anh thực sự quá khó khăn.

Thay quần áo xong, Giang Dã liếc nhìn Phil đang đứng ở một bên sắc mặt đỏ bừng, anh cũng không phải thẳng nam thực sự, nhìn ra được người này đối với mình có ý gì.

Phil là binh lính của trấn Victoria, Giang Dã đã từng cứu hắn, hắn lúc đó liền một lòng đi theo bên cạnh anh, Giang Dã nhìn ra được hắn thích mình, đáng tiếc anh không có biện pháp đáp lại đối phương.

Giang Dã nhìn thỏ con ở một góc chui đầu vào giầy đi tuyết, đột nhiên nói: "Bọn trẻ ở căn cứ thích đợi ở công viên thú cưng, ngươi có rãnh rỗi qua bên kia trông nom chúng đi."

Phil nghe vậy cúi đầu, thật khẽ ừ một tiếng.

Trung tướng rõ ràng là cự tuyệt mình đi.

[ Carl thì không nói đi, Phil đẹp trai như vậy cũng không cần, ngươi có còn là đàn ông không! ]

[ Ô ô đơn giản là phí của trời, hắn không được thì để tui tới, tui có thể tui có thể! ]

[ Giang Dã, ngươi chính là một tên phế vật ]

Hệ thống: "Nhìn đi, đây chính là công khai lên án."

Giang Dã: "Không phải đàn ông, không cứng nổi."

Hệ thống: "???"

[??? ]

[???? ]

Hệ thống cùng Giang Dã đối thoại, người xem không nghe được, Giang Dã nói những lời này là hướng về phía các khán giả nói.

__________

Nơi đây chỉ là một thị trấn nhỏ ở biên giới, trước khi Giang Dã đến, Đỗ Khắc là lãnh đạo cao nhất của căn cứ, nhưng quyền lực lại nằm trong tay ba tên thẩm vấn viên còn lại, mỗi người đều có quyền phủ quyết đối với quyết định của Giang Dã.

Giang Dã đem tang thi tóc vàng trở về cũng không gây ra nhiều chỉ trích, dù sao mọi người đều biết Giang Dã mang về với mục đích nghiên cứu.

Nhưng anh mang về một nhân loại. Tại sao lại có nhân loại ở trong một nhà máy bỏ hoang? Nó có phải là tang thi? Dưới tình huống không rõ thân phận của thiếu niên, mọi người khó có thể yên tâm.

Giang Dã đi vào phòng thí nghiệm mặt liền trầm xuống, nhân vật chính bị trói trên bàn thí nghiệm. Bất quá chỉ hai giờ, cậu đã yếu ớt không còn nguyên vẹn, máu tóc đen bị máu dính thành một khối, trên thân thể trắng nõn gầy gò tràn đầy vết roi, cổ tay bị sợi dây mài ra mấy vệt hồng, tình trạng rất không ổn.

Giang Dã sắc mặt bình tĩnh, tỉnh bơ liếc mắt cameras, trong lòng mỉa mai tất cả tội lỗi bây giờ mà mình gây ra hiện giờ tương lai đều phải trả lại.

Anh đi tới trước giường, đưa tay chạm khóe miệng sưng lên của cậu, chỉ một động tác làm đối phương bừng tỉnh, cậu chậm chạp mở mắt, chỉ nghe tiếng của anh ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Tỉnh rồi? Vậy mau bắt đầu đi."

Bắt đầu cái gì? Lại phải đánh cậu sao?

Thiếu niên không còn vẻ kiêu ngạo dưới đống đổ nát kia nữa, đôi mắt đỏ rực mang theo mấy phần sợ hãi, nhưng cố chấp phát ra vài tiếng gầm nhẹ, giống như một con sói đơn độc lạc đường.

"Tiện dân, ngươi còn dám coi thường ta, ta là tam hoàng tử của Tinh Diệu."

"Thật sự là muốn đóng giả tam hoàng tử, ngươi có tư cách này sao?" Giang Diệp hung hăng bóp cằm, ép cậu ngẩng đầu lên. "Không muốn bị coi thường, vậy bây giờ cậu đang nhìn lên ai hả?"

"Tiện..." Lời nói nghẹn lại, cổ họng bị bóp chặt, người trước mắt như tối sầm lại, cậu bị dọa không dám nói lời nào.

Giang Dã thả cậu ra, đeo găng tay vào, cười hỏi: "Cậu tự cởi ra hay muốn tôi giúp?"

Thiếu niên sợ run lên: "Cái, cái gì?"

"Tôi muốn kiểm tra thân thể cậu, bảo đảm không bị tang thi cắn qua."

Thấy cậu nửa ngày không có phản ứng, Giang Dã hiểu rõ gật đầu: "Xem ra, là muốn tôi cởi giúp cậu."

Tay vừa chạm phải vạt áo bị rách, liền bị cậu hung hăng đẩy ra, hai mắt đỏ ngầu, vừa hốt hoảng lại ủy khuất nói: "Buông ra, càn rỡ, ngươi cái tiện... Ư..."

Dao phẩu thuật lạnh như băng kề sát cổ họng, Giang Dã để ngón tay thon dài lướt qua càm thiếu niên, ngón tay cái chà sát lên môi dưới khô khốc của cậu, làm tiếng gầm gừ trầm thấp ở giữa răng môi hóa thành tiếng kêu dứt quãng, cậu cũng không nói được ra hết hai chữ kia.

"Tôi thích thanh âm của cậu, nó yếu ớt không chịu nổi một kích."

"Nghe này, bây giờ còn muốn chống cự, đang chọc cười tôi hả?" Giang Dã cười sung sướиɠ, từ mâm sắt cầm lên một ống chích, bên trong đầy chất lỏng trong suốt, ngón trỏ để sát đầu kim lóe lên hàn ý lạnh như băng.

Thấy rõ đó là cái gì, đáy mắt thiếu niên lộ ra sợ hãi, run rẩy nói: "Đừng, đừng đánh ta."

Cậu sợ kim tiêm, Giang Dã nháy mắt phát hiện ra: "Vậy thì nói cho tôi biết, cậu là ai?"

"Ta là tinh diệu..."

Lời nói biến mất khi Giang Dã giơ ngón tay lên, giọng anh khàn khàn, như ác ma thì thầm ở bên tai: "Tôi ghét nhất những đứa trẻ không nghe lời, ngoan, vốn cậu có một cuộc sống đáng được mơ ước, nhưng bị cha mẹ vứt bỏ, trốn dưới đóng phế tích kia chỉ để tránh tang thi, cậu bây giờ chỉ là một người điên."

Thiếu niên nhìn chằm chằm đôi mắt xanh thẳm của Giang Dã, môi run rẩy vì bị ấn lên, lời nói ở bên tai cậu tựa như đầu độc từng chữ từng chữ lập lại.

"Ta là kẻ điên, không, ta không phải người điên, ta không phải..."

"A —— ta không phải ư ô...""

Tiếng la hét phát ra từ căn phòng đóng kín, giọng nói kia còn đau đớn hơn cả lúc cậu bị tra tấn vang lên khắp trong tai của tất cả mọi người.

Ba tên thẩm vấn viên ngồi trước cameras, thấy một mảnh da thịt bị Giang Dã cắt, máu thịt văng tung tóe, bọn họ chán ghét dời đi tầm mắt, ra hiệu cho binh lính ngồi bên cạnh đóng cameras.

"Sao phía trên lại phái loại người này xuống chứ, thật là bẩn mắt."

"Được rồi được rồi, thật là lãng phí thời gian, cái gì Tam hoàng tử, chính là đầu óc có bệnh! Kiểm tra không có gì thì báo cáo ra ngoài, hiếm có ngày tâm tình tốt cũng bị phá hỏng."

Đưa lưng về phía cameras, Giang Dã thành công hù dọa nhân vật chính, thời gian cậu tự rơi vào hoài nghi bản thân, thì động tác nhanh chóng cắt da thịt đã bị thối rữa trên người cậu, lại cho cậu một tiêm thuốc kháng thể.

Tính thời gian, ba lão già kia phỏng chừng bị hù chạy, Giang Dã vứt bỏ con thỏ đã máu thịt đầm đìa xuống, cởi dây trói cho nhân vật chính, đem cậu ôm vào một căn phòng khác.

Nơi này là phòng làm việc dành riêng cho anh, không có cameras, cũng không có người quấy rầy. Anh đem nhân vật chính thả lên giường, thiếu niên hai tay run rẩy nắm thật chặt vạt áo anh, cánh chim ưng trước ngực bị ngón tay cậu nhuộm thành màu đỏ.

Trong miệng cậu còn lẩm nhẩm không phải, Giang Dã bắt lấy tay cậu, để cậu thả lỏng chút đừng khẩn trương, ôn hòa nói: " Ừ, tôi biết em không phải."

Thiếu niên từ trong mờ mịt tỉnh hồn lại, nhớ tới người trước mặt đối với cậu làm chuyện gì, hai má đỏ lên, nhấc chân đạp một cú vào ngực anh, kéo chăn chui vào.

Sợ hãi cùng xấu hổ tựa hồ còn có hơi ấm lưu lại, người đàn ông này làm cái gì vậy chứ?

Trong phòng thí nghiệm, Giang Dã đã giúp cậu xử lý vết thương, thà nói cậu bởi vì thống khổ mà kêu to, còn không bằng nói là...

Vô tội bị đạp, Giang Dã hít sâu một cái, đây chính là chỗ xấu của sống trong nhung lụa, hoàng tử nhỏ này sống quen ở địa vị cao, trong xương cốt luôn mang cảm giác ưu việt.

Mềm không được, xem ra chỉ có thể cứng rắn.

Giang Dã đưa tay vào chăn, bắt lấy mắt cá chân nhỏ gầy, ngón tay ở khớp xương hung hăng nhấn một cái, thiếu niên nghẹn ngào lên tiếng, ló đầu ra, trong mắt mang theo hơi nước, trong mắt anh như một con thú nhỏ không sức phản kháng.

Cậu đỏ mắt, nhỏ giọng kêu: "Buông, buông ta ra, đau."

Anh đột nhiên cảm thấy mềm lòng, nhìn vẻ tái nhợt trên khuôn mặt trời sinh quyến rũ của cậu, chế nhạo nói: "Làm sao, vẫn còn chưa hiểu?"

Sợ cậu không hiểu, lại thêm một câu: "Yên tâm, tôi đã rửa tay, không bẩn."

Thiếu niên sắc mặt đỏ rực, thắt lưng mềm nhũn chui lại vào trong chăn.

Một lúc lâu, trong chăn mới truyền ra tiếng mắng nhỏ đến không thể nghe thấy.

"Biến, thái."

Phòng trực tiếp lúc này số người chợt tăng, đột phá hai ngàn ——

[ tui... Cứng ]

[ mới vừa rồi chuyện gì xảy ra, ai tắt đèn của tui?? ]

[ Thỏ a a, thỏ thỏ khả ái, sao nỡi ra tay tàn nhẫn vậy chứ ]

[ Trọng điểm là gì mấy thím, vị hoàng tử nhỏ tui cũng có thể a a a, Carl, Phil là cái gì tui không cần ]

Hệ thống: "........."

Hết chương 2.