Chương 15: Trong cuộc sống này, việc ăn uống là quan trọng nhất

Edit by Đào Không Sợ Ma tại Wat.tpad cùng tên.

Cố phu nhân Khương Thanh Vân?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Dung Thanh Thanh vô tình buông lỏng tay một chút.

Cố Thạc suýt chút nữa bị cô thả xuống.Nhưng anh nhanh chóng ôm cô thật chặt, Dung Thanh Thanh lại xin lỗi: "Tôi nhất thời bị phân tâm."

Cố Thạc ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt hoa đào ướŧ áŧ của Dung Thanh Thanh, cuối cùng nghẹn ngào nói một câu: "Sao em còn có thể phân tâm?"

Vào thời khắc nguy hiểm như vậy.

"..." Được rồi, có lẽ không nguy hiểm lắm.

Dường như lúc này ngơ ngẩn giữa không trung không thích hợp lắm, Dung Thanh Thanh dùng sức nhảy lên, đem Cố Thạc bay lên một khoảng rất xa.

Ban đầu phải mất nửa giờ để leo lên, nhưng với tốc độ của Dung Thanh Thanh, cả hai đã leo lêи đỉиɦ trong vòng chưa đầy bảy phút.

May mắn thay Dung Thanh Thanh rất vững vàng, người cung cấp kinh nghiệm nhiều nhất cho cô đang ở ngay bên cạnh cô, tạm thời có thể bỏ qua những người khác.

Đúng lúc này, nhóm khách cuối cùng đến muộn liền nhìn thấy hai bóng người trên vách đá phía xa.

Vương Gia Vĩ nâng mắt kính nói: "Đó không phải là vợ chồng diễn viên Cố sao?"

"Làm sao họ lên được đó?" Vương Gia Vĩ, một cán bộ kì cựu, lúc này vẫn chưa nhận ra sự khủng bố của sự việc.

Rồi một giọng nói bối rối cất lên: "Chính là thế này, cô ấy bay lên thế này và nhảy xuống thế kia".

Vương Gia Vĩ: "??"

Hai người không hiểu họ đang nói gì, vợ chồng ca hậu mới gia nhập tỏ ra bối rối.

* Chỗ này tui không biết dịch anh hay ông nữa:)))

Nhưng nhìn những người khác quay đầu lại, hai người cũng tập trung vào cùng một chỗ.

Hai người rõ ràng đã ở trên đỉnh vách đá hai phút trước nhanh chóng thở khẽ và đáp xuống mặt đất an toàn.

Vương Gia Vĩ, một cán bộ kỳ cựu đã trau dồi đạo đức chính trực và chưa bao giờ thốt ra một lời chửi tục, lần đầu tiên trong đời đã nói một tiếng:"WTF?"

Mắt anh ấy có nhìn nhầm không?

[???? ]

[Chờ một chút, đã đến lúc tôi phải thay mắt rồi! ]

[Hahahaha, nó xuất hiện từ hashtag tìm kiếm nóng trên Weibo, thật ảo quá đi mất. ]

[Chúc mừng cả hai vợ chồng đã đạt được thành tích giúp người khác "sụp đổ tam quan". ]

Khi Cố Thạc và Dung Thanh Thanh xuất hiện trước mặt mọi người, Vương Gia Vĩ vẫn chưa kịp phản ứng. Đây chính là Khinh Công trong truyền thuyết sao?

Anh ấy nắm lấy tay Cố Ảnh Đế: "Cái đó, vừa rồi hai người lên đó bằng cách nào? Cảm giác như thế nào?"

Cố Thạc đang rất mệt, lúc Dung Thanh Thanh đi đến, hai mắt sáng ngời, vỗ vỗ vai anh: "Lần này anh có thể trả lời rồi chứ? Tôi thực sự rất mạnh."

Nghe được lời Dung Thanh Thanh nói, ánh mắt mọi người như mong đợi nghe câu trả lời.

Khuôn mặt luôn dịu dàng của Cố Thạc gần như không còn giữ được nữa.

Anh ấy đã im lặng trong một lúc.

Những vị khách khác đều nín thở, ánh mắt sáng rực chờ đợi Cố Ảnh Đế lên tiếng.

Trong sự im lặng xen lẫn tiếng chim kêu,diễn viên Cố chậm rãi nói: "Cảm giác như đang bay, cứ bay lên."

Cố Thạc đi ngang qua mọi người, ánh mắt rơi thẳng vào Dung Thanh Thanh. Nhưng người vợ thần kinh bất thường này dường như không chú ý đến ánh mắt oán giận của chồng mình, vui vẻ mở hộp nhiệm vụ.

Những vị khách khác: "??"

Cảm giác như đang bay là thế nào?

[Hahahahaha, đừng hỏi, hỏi sẽ khiến bạn cảm thấy muốn bay. ]

[ Buồn cười quá, tôi nhìn thấy sự đẹp trai, cao quý, lãnh đạm của anh Cố biến mất mãi mãi, nhưng với tư cách là một người hâm mộ, tôi lại khá vui mừng. ]

[Thật xin lỗi, Cố Ảnh Đế, tôi đã được rèn luyện để không dễ cười, nhưng trừ trường hợp này thì tôi không nhịn được, hahahaha. ]

[Dung Thanh Thanh, nhanh nhìn xem diễn viên Cố đi, đôi mắt u sầu đó gần như đốt cháy cơ thể bạn. ]

[Dung Thanh Thanh: (ôm nắm đấm) Xin lỗi, trong đầu tôi chỉ có nhiệm vụ. ]

Chỉ nghe thấy tiếng Thành Du và Dung Thanh Thanh: "Hình như bọn họ muốn chúng ta đi đến hòn đảo phía trước?"

[Đảo trong đảo? ]

[Thật là một bước đi tuyệt vời của đạo diễn! ]

[Quỹ của tổ chương trình đang cháy. ]

Những vị khách khác nhìn vị trí về đích nơi xa, liền cảm thấy mệt mỏi.

Dung Thanh Thanh không quan tâm, cô đến đây chỉ để thu thập điểm kinh nghiệm, huống chi bây giờ đang là giờ ăn tối!

Trong cuộc sống, việc ăn uống là quan trọng nhất.

Cố Thạc liếc nhìn Dung Thanh Thanh, thấy trong mắt cô chỉ có ăn uống. Cuối cùng, anh không thể kìm được ý muốn cười và ho nhẹ trong khi che môi.

"Ăn chút gì đó trước nhé?" Cố Thạc nhìn những vị khách đang cau mày, đưa ra một đề nghị nhỏ.

Dung Thanh Thanh liếc nhìn Cố Thạc, giơ ngón tay cái lên, nhanh chóng đứng dậy lấy hai hộp cơm tự sôi.

Hương vị thịt ức bò om.

Thịt ức bò om có vị như thế nào nhỉ? Đã không ăn quá lâu nên gần như hoàn toàn quên mất nó.

Dung Thanh Thanh cũng chuẩn bị cho Cố Thạc, rất nhanh mùi thịt ức bò đã tỏa ra.

Quý Khắc nhanh chóng đi lấy soup giống như Dung Thanh Thanh và Cố Thạc, Lâm Uyển Như đi chậm rãi, chỉ có soup cà chua.

Cô liếc nhìn Trần Thần, người hiện đang có vẻ mặt trông rất tệ, cuối cùng lấy hộp cơm của riêng mình.

Sau mười lăm phút chờ đợi, cơm tự sôi cuối cùng đã xong.

Dung Thanh Thanh nóng lòng mở nắp ra, cơm trắng muốt,mềm mại được bao phủ bởi súp ức bò om, khi cô ăn một ngụm, mùi thơm của thịt bò tràn ngập trong

khoang miệng.Đơn giản mà nói chính là ngon!

[Mỗi lần Dung Thanh Thanh ăn đồ gì đó đều có mùi thơm quá, ngay cả những thứ bình thường đối với cô ấy cũng có vẻ như là món ngon. ]

[Woo hoo hoo, lần trước nhìn thấy Dung Thanh Thanh ăn mì gói, tôi lập tức mua một hộp, bây giờ nhìn thấy cô ấy ăn ức bò om, tôi lại mua nữa. ]

[Nó có thực sự ngon đến vậy không? Đã đặt hàng. ]

[Đây thật sự là phòng phát sóng trực tiếp sinh tồn nơi hoang dã sao? Phong cách kỳ lạ quá. ]

Dù sao cũng không biết có ngon hay không, Cố Thạc chậm rãi quay người, nhìn những vị khách khác đang chăm chú nhìn hộp cơm trong tay mình.

Những vị khách khác: "..."Chúng tôi chỉ nhìn chứ chưa có ăn mà.

Tô Vi và Vương Gia Vĩ đã hành động đơn lẻ và không biết chuyện gì đang xảy ra trên mạng.

Họ luôn tò mò về Dung Thanh Thanh, dù sao cô ấy cũng là một nữ minh tinh nổi tiếng khắp mạng.

Dung Thanh Thanh nhận thấy ánh mắt nhìn cô, mỉm cười hiền lành: "Muốn ăn không?"

Công bằng mà nói, Tô Vi cũng rất ưa nhìn, tuy không phải là loại xinh đẹp khiến người ta choáng váng ngay từ cái nhìn đầu tiên nhưng cô ấy lại có tính cách cứng rắn có phần giống cô.

Dung Thanh Thanh rất giỏi đọc tâm người khác.Ngoại trừ Trần Thần, những vị khách có mặt ở đây không có ý đồ xấu nào.

Tô Vi nhìn thấy đôi mắt to và sáng giống như đá hắc thạch được nước suối rửa sạch trên dãy núi Thiên Sơn của Dung Thanh Thanh, đôi mắt hoa đào luôn luôn quyến rũ, khiến trái tim cô đập gấp mấy lần.

Nó đẹp đến nỗi cô định từ chối cuối cùng lại là: "Vậy thử một tí xem."

******

Sau khi trò chuyện, Dung Thanh Thanh và Tô Vi cũng trở nên quen thuộc với nhau. Rất nhanh ngay sau đó, cô đã gọi là chị Tô.

"Chị Tô, em đã nghe bài hát của chị rồi, đoạn cao âm bài 《 Dòng Sông Đồng Bằng Của Cha 》 thực sự rất tuyệt."

Tô Vi bị Dung Thanh Thanh dỗ dành, cười không ngừng, tựa hồ tâm tình rất tốt.

Nhưng sau khi biết mọi người đã ăn thịt nướng rồi, không còn vẻ điềm tĩnh nữa.

Khi cuộc trò chuyện trở nên thú vị hơn, Tô Vi hỏi về Dung Thanh Thanh: "Mấy ngày nay chắc hẳn em đã vất vả rồi."

Chẳng có gì trên hòn đảo hoang này.

Dung Thanh Thanh ngẩng đầu: "Vẫn tốt,may mắn là em không bị đói."

Những vị khách khác lập tức nói: "Chị Tô Vi, chị hỏi nhầm người rồi!"

Thành Du cười giải thích: "Dung Thanh Thanh và Cố Ảnh Đế căn bản không phải người, bọn họ là ác quỷ!"

Lâm Uyển Như nhìn một cái khung cảnh hài hòa, co duỗi ngón tay cũng tham gia: "Dung Thanh Thanh có thể một tay thu thập con hươu rừng, còn có thể trèo cây hái dừa."

"Cho nên đây là thế giới chỉ có chúng ta bị thương sao?" Tô Vi không thể tin nhìn mọi người.

[Hahaha, tôi nghĩ tôi biết mình nên ôm ai trong số tiếp theo rồi. ]

[Không sao cả Tô Ca Hậu, đôi tình nhân ngốc nghếch Thành Du và Quý Khắc cũng đã chịu nhiều khổ cực. ]

[Nhân tiện, đội có khoảng thời gian vui vẻ nhất trong chương trình là Cố Diễn Viên và Dung Thanh Thanh. ]

Sau khi ăn uống xong mới giữa trưa nên mọi người nghỉ ngơi một chút và bắt đầu tiến về trung tâm bản đồ vào buổi chiều khi mặt trời không quá gắt.

Hết chương 15.