Chương 26

"Ứng Lê mặc áo gì thế?" Biên Kiều cũng nhận ra rằng chiếc áo trên người Ứng Lê là của Kỳ Tà, anh cười nhẹ: "Cậu mặc trông đẹp lắm."

Thẩm Nghiêu cũng liếc nhìn.

Đẹp lắm sao?

Cũng bình thường thôi.

Người đẹp thì áo mới trông đẹp vậy thôi.

Anh nhún vai rồi đi trước.

Đi được mấy bước, anh quay đầu lại phát hiện Biên Kiều vẫn đang nói chuyện với Ứng Lê, hai người đứng rất gần nhau.

Anh nghiến răng, nói chuyện thì nói chuyện, cần gì phải đứng gần như thế? Biên Kiều không phải là người có thói quen sạch sẽ sao? Đúng là sạch sẽ đến tận bụng chó rồi.

Anh hét lớn: "Có đi không hả!"

"Đây, tới liền." Biên Kiều đáp, rồi quay sang Ứng Lê nói: "Đi thôi."

Thẩm Nghiêu không đợi anh, đi một mình đến phòng trang điểm. Anh uống liền hai chai nước, cổ họng nhấp nhô mạnh mẽ.

Tạ Văn Thời đang trang điểm ở bên cạnh nhìn mà há hốc miệng: "Cậu như một con trâu nước ấy."

Mặc dù lời mô tả của anh hơi thô, nhưng khá sinh động, khiến mọi người trong phòng trang điểm đều che miệng cười trộm.

Trong gương, Thẩm Nghiêu đột ngột lườm anh một cái, trong mắt hiện rõ vài tia máu.

Tạ Văn Thời lập tức nói: "Sorry, tôi im đây."

"Cạch", chai nước khoáng bị ném vào thùng rác.

Hai chai nước hoàn toàn không dập tắt được cơn bực dọc trong lòng Thẩm Nghiêu. Anh thở dài một hơi.

Anh cũng không hiểu tại sao mình lại cáu như vậy, chỉ là một chiếc áo thôi mà, có đáng không?

Thực sự là không đáng, nhưng nếu lúc ở sân bay, anh là người đi tìm Ứng Lê, thì bây giờ có phải Ứng Lê đã mặc áo của anh rồi không...

Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Nghiêu đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, tại sao anh lại để tâm đến việc Ứng Lê mặc áo của ai chứ...

Ở hậu trường, đài truyền hình cũng chuẩn bị phòng nghỉ cho nhân viên. Khi Ứng Lê đến nơi thì đã có khá nhiều người, họ đang bàn tán rôm rả, không khí ồn ào hỗn loạn.

Cậu đeo tai nghe, tìm một chỗ không có ai ngồi nghe nhạc, chờ họ trang điểm xong rồi mới đến hội trường.

Khi bài hát đầu tiên vừa kết thúc, cửa phòng nghỉ bị đẩy mở, một người đội mũ đỏ, mặc đồng phục bước vào với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi mọi người, ai có thời gian giúp chúng tôi chuyển ít đồ không?"

Cả căn phòng vốn náo nhiệt bỗng chốc im ắng, mọi người đều nhìn ra cửa một lúc, rồi quay lại tiếp tục câu chuyện dang dở, căn phòng lại ồn ào như cũ.

Không ai trả lời, người nhân viên đứng ngượng ngùng ở cửa, lại nói thêm một câu: "Xin lỗi vì làm phiền."

Cửa gần đóng lại, Ứng Lê tháo tai nghe, đứng dậy hỏi: "Tôi có thể giúp."

"Tôi cũng đi nữa." Một thanh niên ngồi đối diện Ứng Lê cũng đứng lên.

Người nhờ giúp là anh chàng phụ trách hậu đài.

Năm ngoái, đài truyền hình loại bỏ một loạt thiết bị cũ, nhưng chưa kịp xử lý nên chúng chất đống trong kho. Hôm nay cấp trên yêu cầu dọn kho, tài xế xe tải thì gấp rút thời gian, liên tục hối thúc. Đúng lúc diễn ra buổi lễ ca nhạc, mọi người đều bận rộn, chẳng ai có thời gian rảnh, anh chàng hậu đài đành ôm hy vọng nhỏ bé tìm người giúp từ phòng nghỉ.

Trong giới giải trí, ai nổi tiếng thì được tâng bốc, còn không thì bị khinh rẻ. Khi một ngôi sao nổi tiếng, cả đội ngũ xung quanh họ cũng cảm thấy mình cao quý hơn, chỉ tay năm ngón với người khác, chẳng coi ai ra gì. Không bắt bẻ họ làm này làm nọ là may rồi, chứ đừng nói đến chuyện nhờ giúp đỡ.

Anh chàng hậu đài cũng không hy vọng gì nhiều, nhưng không ngờ lại tìm được hai người sẵn sàng giúp đỡ.

Anh dẫn Ứng Lê và chàng thanh niên kia đến kho, chỉ vào mấy thùng carton dưới đất: "Chỉ cần chuyển mấy thứ này ra xe ngoài cổng là được."

Bên ngoài cửa kho, một chiếc xe bán tải màu đỏ đậu sẵn. Đầu xe quá to nên không vào được trong, mọi thứ phải được người khiêng ra. Trước đó họ đã chuyển được một phần.

Anh chàng hậu đài đưa hai đôi găng tay cho họ: "Đây, đeo vào cho đỡ bẩn tay."

Ứng Lê nhận lấy và nói: "Cảm ơn."

Anh chàng hậu đài hơi ngạc nhiên, rồi cười: "Là tôi phải cảm ơn các cậu mới đúng."