Trương Thiếu Lăng cười cười hỏi: "Ứng Lê, đây là lần đầu cậu đến Thượng Hải phải không?"
“Đúng rồi.” – Ứng Lê gật đầu đáp.
Thực ra cậu không ra ngoài nhiều. Nam Thành là một thành phố rất cởi mở và dễ sống, nhịp sống chậm rãi, rất hợp để định cư. Khi đã quen với môi trường này rồi, người ta dễ trở nên lười biếng, không muốn đi đâu cả.
Thang máy di chuyển lên rất nhanh, tầm nhìn ngày càng rộng, cảnh sắc bên ngoài ngày càng đẹp. Ứng Lê gần như không thể rời mắt. Đột nhiên, cậu sáng mắt lên, chỉ về tòa nhà cao sừng sững phía xa: “Đó là Tháp Đôi phải không? Đẹp quá!”
Tháp Đôi là một trong những biểu tượng của Thượng Hải, hiện nay là địa điểm check-in nổi tiếng. Vào đêm debut của nhóm Number, fan đã góp tiền thuê màn hình ngoài trời của tòa tháp để chiếu tên các thành viên.
Ứng Lê cũng từng xem qua video đó, ba tiếng đồng hồ chiếu liên tục, quả thật là rất hoành tráng.
"Buổi tối khi đèn lên, nó còn đẹp hơn nữa." – Thẩm Nghiêu nhìn ra ngoài và nói. "Khi nào lễ trao giải xong, có thể đi ngắm thử."
Mắt Ứng Lê lấp lánh: "Thật sao?"
Bị sự phấn khích của cậu truyền sang, Thẩm Nghiêu mỉm cười nói: "Tất nhiên rồi."
Vì tính chất công việc, họ thường xuyên phải bay đến nhiều nơi trên cả nước. Dù đi khắp nơi nhưng phần lớn thời gian chỉ dành cho công việc, tập luyện trong phòng, hậu trường và sân khấu. Bốn bức tường bao quanh khiến họ bận rộn đến mức không thể ngẩng đầu lên, huống chi là ngắm nhìn vẻ đẹp của những nơi họ đến.
Khi đến tầng cần đến, Trương Thiếu Lăng kiểm tra thời gian rồi nói: "Mọi người về phòng nghỉ ngơi một lát, nửa tiếng nữa tập trung. Nhớ canh giờ nhé."
Phòng của Ứng Lê nằm ngay cạnh các thành viên khác, tất cả đều là phòng suite tiêu chuẩn. Nghe đâu ở đây một đêm tốn gần một nghìn tệ, ban tổ chức quả thực rất hào phóng.
Trên đường về phòng sau khi nhận thẻ, Ứng Lê chợt nhớ ra áo khoác của Kỳ Tà vẫn còn ở chỗ mình, nên cậu định mang trả lại.
Cậu gõ cửa phòng 2408, cửa rất nhanh đã được mở ra từ bên trong.
Có lẽ do thiếu ngủ, sắc mặt Kỳ Tà trông nhợt nhạt, nhưng không có chút vẻ bệnh tật nào. Ánh sáng từ hành lang rọi vào đôi mắt của anh, làm chúng ánh lên như những vì sao bị vỡ vụn. Đôi mắt thường ngày vốn lạnh lùng giờ đây thoáng có chút xao động.
Ứng Lê cảm thấy trông anh ấy không còn lạnh lùng như mọi khi.
Ứng Lê đưa lại quần áo và nói cảm kích: "Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều. Đây là áo khoác của anh."
Kỳ Tà không nhận, chỉ thản nhiên nói: "Cứ mặc đi. Trời sắp lạnh rồi."
Ứng Lê đáp: "Không cần đâu, tôi có mang theo áo khoác mà."
Kỳ Tà nhìn cậu: "Cậu không mang."
"Ơ, tôi có mang mà."
Ngày mai họ còn phải chụp ảnh cho một tạp chí, cả nhóm sẽ ở lại đây qua đêm. Ứng Lê đã xem dự báo thời tiết, tối nay sẽ có mưa và nhiệt độ giảm mạnh, nên khi ra khỏi nhà cậu đã cẩn thận mang theo một chiếc áo khoác.
Thế nhưng, giọng nói chắc chắn của Kỳ Tà khiến Ứng Lê bắt đầu nghi ngờ chính mình. Cậu mở túi xách ra kiểm tra, nhưng đúng là không thấy áo đâu: "Lạ nhỉ, rõ ràng là tớ nhớ đã mang theo rồi mà, chẳng lẽ nhớ nhầm?"
Không thể nào, trước khi đi cậu còn kiểm tra kỹ lưỡng mà.
Kỳ Tà không nói gì thêm, chỉ đưa áo khoác cho cậu.
Ứng Lê còn hơi lúng túng: "Anh đưa áo cho tôi rồi, còn anh thì sao? Anh còn áo khác không?"
"Có."
Ứng Lê không từ chối nữa, nhận lấy áo rồi nói: "Vậy cảm ơn anh nhé, khi nào về tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại."
Kỳ Tà nhíu mày nhẹ: "Mặc thử đi."
"Hả?" Ứng Lê hơi ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu: "Được, để tôi thử."
Kỳ Tà cầm lấy balo từ tay cậu để cậu dễ dàng mặc áo hơn.
Kỳ Tà trông cao ráo, gầy gò nhưng người đầy cơ bắp, dáng người anh ấy to lớn, nhất là phần lưng rộng, nên áo khá rộng rãi. Mặc dù Ứng Lê không thấp hơn bao nhiêu, nhưng vì vóc dáng khác nhau nên chiếc áo trông hơi thùng thình trên người cậu. Khi kéo khóa lên, chiếc áo gần như che hết cả cằm của cậu.
Ứng Lê có làn da trắng mịn, chiếc áo khoác màu xám đen áp sát vào cằm khiến khuôn mặt cậu trông càng trắng hơn.
Cậu không trang điểm, gương mặt thanh tú, khi cười đôi mắt cong cong như vầng trăng non, gương mặt nhỏ nhắn so với bàn tay của Kỳ Tà.
"Hợp với cậu lắm."