"Xin lỗi, làm ơn tránh đường giùm ạ." – Ứng Lê vừa đưa tay che mắt vừa nói.
Một fan chụp ảnh thậm chí còn cố gắng kéo tay cậu: "Number, nhìn vào ống kính được không?"
"Bạn nhận nhầm người rồi." – Ứng Lê đáp.
Đèn flash lóe lên trước mắt, cậu lập tức không nhìn thấy gì, mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt. Khi máy ảnh gần như chạm vào mặt mình, Ứng Lê cảm giác có ai đó kéo cậu ra.
"Aaaa! Kỳ Tà đến rồi!"
Ứng Lê bị kéo mạnh, loạng choạng và vô tình ngã vào người ai đó. Khi ngẩng đầu lên, cậu nhận ra đó chính là Kỳ Tà.
Kỳ Tà giơ tay chắn trước ống kính đang chĩa về phía họ, khuôn mặt không biểu cảm, giọng nói trầm tĩnh nhưng lạnh lùng vang lên: "Đừng chụp nữa."
Người chụp ảnh bị ánh mắt đó làm cho khϊếp sợ, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Đám đông bỗng chốc lặng ngắt, tất cả đều bị dọa sợ.
Ứng Lê còn chưa kịp phản ứng, nhưng cậu nhận ra cổ tay mình đang bị Kỳ Tà nắm chặt. Bàn tay của Kỳ Tà rất lớn, xương khớp rõ ràng, chỉ cần một tay anh cũng có thể nắm cả hai cổ tay của cậu.
Kỳ Tà dường như đang khá bực mình, bàn tay siết chặt lấy cổ tay cậu mạnh hơn, khiến cậu cảm thấy đau. Tuy nhiên, cậu không muốn giằng ra mà thay vào đó cảm thấy như được buộc chặt bởi một sợi dây an toàn, như một con thuyền nhỏ tìm thấy nơi cập bến sau cơn bão lớn.
Cậu há miệng định nói gì đó nhưng không thành lời.
"Đeo khẩu trang vào, cúi đầu xuống." – Kỳ Tà ra lệnh.
Ứng Lê ngoan ngoãn kéo khẩu trang và cúi đầu. Ngay lập tức, cậu cảm thấy có thứ gì đó phủ lên người mình, bao bọc toàn bộ – đó là áo khoác của Kỳ Tà.
Một mùi hương nhè nhẹ của cây tuyết tùng tỏa ra, lạnh lẽo nhưng dễ chịu, rất đặc trưng.
Đám đông dần tản ra, Kỳ Tà giữ chặt vai cậu, dẫn cậu đi qua những tiếng la hét hỗn loạn, nhưng tất cả đều dường như không còn tồn tại với Ứng Lê.
Fan hâm mộ xung quanh gần như phát cuồng:
"Cứu tôi với!"
"Trời ơi, Kỳ Tà ngầu quá!"
"Sức mạnh bạn trai đỉnh quá đi!"
"Mấy bạn có thấy không? Gân tay của anh ấy nổi lên rõ luôn, thật quyến rũ!"
Chẳng mấy chốc, vệ sĩ đã đến hỗ trợ họ lên xe. Vừa vào xe, Ứng Lê nhắm mắt lại, cả cơ thể như chìm vào ghế, cảm giác an toàn cuối cùng cũng trở lại.
Tống Tức Mặc nhíu mày lo lắng: "Em không sao chứ?"
Thậm chí đến Tạ Văn Thời cũng nhận ra sự khác lạ của Ứng Lê: "Anh Lê, mặt anh trắng bệch ra rồi, anh không khỏe à?"
Ứng Lê mở mắt, khẽ lắc đầu: "Tôi không sao, chỉ là hơi sợ một chút thôi."
Tạ Văn Thời cũng thêm: "Hôm nay nhiều fan đến sân bay quá, tôi cũng thấy choáng."
May mắn là Trương Thiếu Lăng đã dự tính trước, thuê thêm vài vệ sĩ, nếu không chắc chắn sẽ không dễ dàng thoát ra như vậy.
"Có thấy khó chịu không?" – Biên Kiều từ hàng ghế sau đưa cho cậu một viên kẹo. "Ăn đi, cho đỡ căng thẳng."
Viên kẹo đã được bóc sẵn, trong suốt như pha lê, nằm yên trên lòng bàn tay đeo găng của Biên Kiều.
Ứng Lê hơi ngỡ ngàng, nhận lấy và nói: "Cảm ơn."
Kỳ Tà nhìn họ thoáng qua.
Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Ứng Lê, Thẩm Nghiêu cảm thấy lo lắng: "Cậu chắc chắn không sao chứ?"
Ứng Lê mỉm cười nhẹ nhàng: "Thật sự không sao."
Viên kẹo vị cam thanh mát tan dần trong miệng, ngọt ngào và dễ chịu, làm dịu đi cảm giác đắng ngắt và khiến cậu cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Khách sạn mà cả đoàn ở là do ban tổ chức sắp xếp, một khách sạn 5 sao. Tối nay, tất cả các khách mời tham dự lễ trao giải âm nhạc đều ở đây.
Cả nhóm bước vào thang máy để lên tầng. Vách thang máy làm từ chất liệu trong suốt, khiến người đứng bên trong có cảm giác như đang đi trên không trung. Người sợ độ cao chắc hẳn sẽ phát khϊếp.
Nhưng Ứng Lê không hề sợ độ cao, ngược lại, cậu rất thích những trò chơi mạo hiểm trên cao. Độ cao càng lớn, adrenaline càng tăng, cảm giác mất trọng lực khiến cậu say mê.
Thực ra, tính cậu gan dạ hơn nhiều so với vẻ ngoài yếu đuối.
Lúc này, tâm trạng bồn chồn của cậu đã dần lắng xuống. Ứng Lê tò mò ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài qua lớp kính trong suốt và sáng bóng của thang máy.