Chương 22

Phía sau vẫn có người đang ngủ, sợ làm phiền họ nên Ứng Lê ghé sát vào Tống Tức Mặc, khẽ nói: "Nghe bài anh chia sẻ hôm trước ấy."

Thơm quá.

Hai ghế của họ vốn đã sát nhau, Ứng Lê lại ghé sát thêm, khiến vai hai người gần như chạm nhau. Tống Tức Mặc cũng tự nhiên nghiêng người thêm chút, vai hai người chạm vào nhau, anh nuốt khan một cái: "Nghe mãi không chán à?"

Hai ngày nay họ tập đi tập lại bài này hàng chục lần, Ứng Lê cũng ngồi dưới sân khấu nghe.

Ứng Lê chớp mắt, mỉm cười nói: "Bài hay thế này sao mà chán được."

Ánh mắt cậu tràn đầy niềm vui, nụ cười trên mặt còn mềm mại hơn cả những đám mây bên ngoài cửa sổ. Nhớ lại dáng vẻ gần như hóa đá khi cậu nhìn thấy ống kính trước đó, Tống Tức Mặc hỏi: "Em hơi sợ máy quay đúng không?"

Ứng Lê gật đầu: "Ừm, hơi sợ thật."

Cậu cũng không hiểu vì sao, nói là cậu mắc chứng sợ giao tiếp xã hội thì không đúng, vì cậu không ngại đứng trước đám đông. Buổi diễn cuối kỳ của cậu quy mô ngang ngửa một concert nhỏ với hai ba nghìn người tham dự, nhưng năm nào cậu cũng thể hiện xuất sắc, ba lần liên tiếp đứng nhất.

Thầy cô cũng thấy rất ngạc nhiên, nhưng chỉ cần có máy quay là cậu không ổn. Năm ngoái, lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường cậu cũng đột ngột được báo sẽ phát sóng trực tiếp toàn quốc trước khi lên sân khấu. Cậu hoang mang đến mức phải bịt mắt lên sân khấu, may mà buổi diễn diễn ra suôn sẻ.

Sợ máy quay cũng giống như việc có người sợ tiêm, có người sợ sâu bọ, chẳng có gì kỳ lạ hay xấu hổ cả.

Chuyến bay từ Nam Thành đến Thượng Hải mất hơn hai tiếng. Ứng Lê cũng tranh thủ ngủ một chút. Khi xuống máy bay, cậu vẫn còn hơi mơ màng, phản ứng chậm hơn bình thường nửa giây, nhưng cảnh tượng người hâm mộ đông nghịt ở sân bay khiến cậu tỉnh táo ngay lập tức.

Cả lối đi bị lấp kín bởi người hâm mộ, di chuyển rất khó khăn, bảy tám vệ sĩ đứng trước mở đường.

"Làm ơn không chen lấn, giữ an toàn nhé."

"Lùi lại, lùi lại, mọi người đừng chen lấn, hãy đón idol một cách văn minh nào!"

Nhiều fan mang theo máy ảnh lớn, đèn flash nhấp nháy liên tục làm mắt Ứng Lê hoa lên, không mở nổi mắt, cậu đành đưa tay lên che, cúi đầu đi theo những người phía trước.

"Number, nhìn bên này!"

"Aaaaaa, đội trưởng đẹp trai quá!"

Quá đông người đón idol, tiếng hét, tiếng la pha lẫn với tiếng gào thét khiến tai Ứng Lê ù ù, gần như nghe không rõ nữa.

Giữa dòng người chen lấn, một cô gái bị ngã nhào xuống đất. Người xung quanh không ngừng dồn ép, không gian chật chội khiến cậu không thể tự đứng dậy.

"Đừng chen lấn nữa! Có người ngã rồi!"

"Mọi người dừng lại! Có người bị ngã!"

May mắn có người phát hiện ra sự việc, nhưng chỉ vài tiếng hô nhỏ nhanh chóng bị tiếng gào thét nhấn chìm.

Ứng Lê bị đẩy về phía trước, kịp thời nhanh tay đỡ cô gái dậy, tránh được tai nạn giẫm đạp. "Bạn không sao chứ?"

Cô gái vẫn còn hoảng sợ, nghĩ rằng mình suýt nữa bị giẫm đạp đến chết, giọng run run: "Không sao, cảm ơn... cảm ơn cậu."

"Không có gì, nhớ cẩn thận nhé."

Đám đông hỗn loạn vô cùng, chỉ chớp mắt mọi người đã đi trước cả đoạn dài.

Nhờ có vệ sĩ mở đường, nhóm của họ vẫn di chuyển tương đối ổn.

Thẩm Nghiêu bỗng hỏi: "Ứng Lê đâu rồi?"

Tống Tức Mặc nhíu mày: "Không đi cùng à?"

Thẩm Nghiêu ngoảnh lại nhìn: "Không."

Ứng Lê bị dòng người đẩy ra xa, nhìn thấy nhóm người kia ngày càng xa, cậu giống như một chiếc lá trôi nổi, lúc bị đẩy sang trái, lúc bị ép sang phải.

Thẩm Nghiêu liên tục quay đầu tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy Ứng Lê giữa đám đông. "Cậu ấy bị đẩy ra sau rồi, để tôi đi tìm."

Tống Tức Mặc kéo cậu lại, liếc nhìn đội trưởng đang ngược dòng người đi về phía sau: "Đội trưởng đi rồi."

Trong đám đông vẫn có các nhϊếp ảnh viên chuyên nghiệp, nhưng có người lại không, thậm chí còn nhầm Ứng Lê với thành viên của Number, giơ máy ảnh ra chụp lia lịa.