Thẩm Nghiêu nhanh tay bắt lấy cái gối. Đang đùa giỡn với Tạ Văn Thời, anh liếc thấy Ứng Lê bước vào, lập tức đứng dậy: "Để tôi giúp cậu."
Ứng Lê nói: "Cẩn thận nóng đấy."
"Tôi da dày thịt chắc, không sao đâu." Thẩm Nghiêu cười, anh mặc áo ba lỗ, vừa tập thể dục xong và đã tắm, người vẫn còn thoảng mùi xà phòng.
Tạ Văn Thời trêu chọc: "Chỉ có heo chết mới không sợ nước sôi."
Thẩm Nghiêu liếc nhìn cậu: "Nếu cậu nói không khéo, tôi sẽ đề xuất với anh Trương đăng ký thêm vài khóa học cho cậu."
"Anh dám đe dọa tôi, vậy mà cũng gọi là đàn ông sao?"
Cả hai người họ tiếp tục tung hứng như đang diễn hài, đặc biệt là Tạ Văn Thời với tiếng Trung không hoàn hảo, thường khiến fan cười ngặt nghẽo. Bình luận trên màn hình không ngừng hiện lên, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.
Lúc này, Kỳ Tà cũng quay về. Chẳng biết hôm nay anh ấy đã chạy bao xa, nhưng nhìn quần áo của anh ướt sũng, như thể vắt ra nước được.
Toàn bộ thành viên nhóm Number đã tập hợp.
Bình luận tràn ngập sự phấn khích, chồng chất đến mức không đọc kịp.
【Tôi không quan tâm, Number là nhóm nhạc hoàn mỹ nhất Cbiz!】
【Đúng rồi, Cbiz không có nhóm nào vừa đẹp vừa tài năng như họ.】
【Yêu năm người đàn ông một lúc, làm sao để được ngủ cùng họ đây (cắn khăn tay)】
【Ngủ sớm đi, mơ là có đủ hết.】
【Nhớ bầu chọn cho Number trong lễ trao giải âm nhạc tối thứ Tư nhé!】
【Fan chân chính đã chuẩn bị ghế ngồi rồi.】
Với buổi concert đang đến gần, Number không chỉ bận rộn tập luyện mà còn có nhiều lịch trình khác, hầu như không có thời gian nghỉ ngơi.
Lễ trao giải âm nhạc là sự kiện lớn nhất trong làng giải trí, nơi các nhà sản xuất âm nhạc hàng đầu luôn ao ước được đứng trên sân khấu. Chỉ những nghệ sĩ có sản phẩm chất lượng và độ nổi tiếng cao mới được mời tham dự. Việc nhóm Number, một nhóm nhạc mới ra mắt chỉ ba tháng, nhận được lời mời là minh chứng rõ ràng cho sự công nhận cả về tài năng lẫn sức hút của họ.
Khi có thông báo chính thức về việc Number sẽ tới Thượng Hải tham dự lễ trao giải Âm nhạc, sân bay Nam Thành đã bắt đầu tắc nghẽn. Đến ngày họ bay, đám đông người hâm mộ tiễn họ đông kín, quà và thư chất đống như muốn nhấn chìm cả nhóm.
“Chuẩn bị lên máy bay rồi, tạm biệt mọi người nhé!” Trong phòng chờ VIP, Tạ Văn Thời gửi một nụ hôn gió tới máy quay, “Yêu các bạn lắm!”
Tống Tức Mặc mỉm cười: “Mong mọi người đón chờ màn trình diễn của chúng tôi tối nay.”
【Number cố lên!】
【Huhu, chỉ tối nay mới được gặp các anh thôi.】
【8 giờ tối, kênh Tinh Quang, hẹn gặp mọi người nhé!】
Lên máy bay, không thể livestream, các thành viên hầu hết chìm vào giấc ngủ.
Hôm qua, nhóm đã chạy hai sự kiện, làm việc đến tận khuya mới về khách sạn nghỉ ngơi, lại phải dậy sớm để bắt chuyến bay. Thời gian nghỉ ngơi thiếu hụt trầm trọng, và khi tới nơi, họ còn phải tiếp tục tập luyện. Vì vậy, họ tranh thủ ngủ trên máy bay.
Ưng Lê hiện đang kiêm luôn vị trí trợ lý. Vì sự cẩn thận và chu đáo của cậu, Trương Thiếu Lăng rất yên tâm giao việc cho cậu mà không cần tìm thêm người khác, lương cũng được tính theo hai công việc.
Khoang máy bay rất yên tĩnh. Ứng Lê đeo tai nghe, nghe lại bài hát đã bật không biết bao nhiêu lần. Cậu vẫn thấy bài hát này quá hay. Tống Tức Mặc từng nói, đây sẽ là bài mở màn cho buổi concert của họ. Khi tiếng đàn tỳ bà vang lên qua dàn âm thanh, chắc chắn sẽ khuấy động không khí mạnh mẽ.
Cậu thả lỏng tay lên đầu gối, nhẹ nhàng gõ nhịp theo bài hát.
Bàn tay cậu được cắt tỉa gọn gàng, móng tay tròn và nhẵn. Đầu ngón tay có màu hồng nhạt, khẽ gõ từng nhịp trên đầu gối, như đùa giỡn, khiến người ta chỉ muốn nắm lấy mà nghịch ngợm.
Ứng Lê đang mải nhìn ra ngoài cửa sổ, bất chợt phát hiện Tống Tức Mặc ngồi bên cạnh đã tỉnh dậy và đang nhìn chăm chú vào tay mình.
“Sao anh dậy rồi? Em có làm ồn không?” Ứng Lê ngỡ rằng tai nghe bị rò rỉ âm thanh, liền vội chỉnh lại tai nghe.
“Không.” Tống Tức Mặc chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chừng mười phút. “Em đang nghe gì vậy?”