Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit- Beta: Sayu

ĐÃ Ở BIỆT THỰ RỒI, CÓ TIỀN NHƯ VẬY SAO KHÔNG THUÊ BẢO MẪU? GIẢ BỘ CÁI GÌ?

Từ trạm Nam Đại lên xe, Ứng Lê đổi ba chuyến xe buýt công cộng, lại bắt một chiếc taxi khác trước khi đến Bích Thủy Loan.

Bích Thủy Loan là khu biệt thự nổi tiếng ở Nam thành, người bên trong không giàu có thì cũng là người có quyền, nghe nói rất nhiều người nổi tiếng cũng sống ở đây, và ông chủ của Ứng Lê cũng là một người nổi tiếng.

Vì Ứng Lê đang học năm cuối nên nhà trường yêu cầu họ tìm công việc thực tập trong học kỳ này để mở rộng điều kiện tuyển dụng, không nhất định phải đúng chuyên ngành, theo chuyên ngành âm nhạc của Ứng Lê, cậu vốn muốn tìm một công việc như giáo viên thực tập, nhưng rất nhiều đơn vị đều không cấp giấy chứng nhận thực tập.

Trang web tuyển dụng sắp tới sẽ bị hủy bỏ, đột nhiên một quảng cáo việc làm thu hút sự chú ý của cậu.

[Tìm bảo mẫu: Biết giặt quần áo nấu cơm, lúc nào gọi cũng phải có mặt, không theo đuổi ngôi sao, không đăng kí người hâm mộ, bao ăn bao ở, lương tháng mười vạn.]

Phản ứng đầu tiên của Ứng Lê là cảm thấy đây là một trò lừa đảo, làm đồ ăn giặt quần áo, một tháng có thể lấy được mười vạn?

Lừa trẻ con thì sao?

Ứng Lê nghĩ như vậy, những người khác cũng nghĩ như vậy, vì thế tin tức tuyển dụng này treo trên trang web mấy ngày cũng không ai để ý tới, và bên đối phương thậm chí còn tăng tiền lương lên mười hai vạn, giống như không thu hút được người sẽ không dừng lại.

Là một sinh viên đại học cả người tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, Ứng Lê mở khung trò chuyện riêng tư, quyết định điều chỉnh ngành tuyển dụng, nhưng sau khi nói chuyện cẩn thận cậu mới phát hiện người ta làm thật, quan trọng nhất là còn cung cấp giấy chứng nhận thực tập.

Tiền không quan trọng, chủ yếu là cấp giấy chứng nhận thực tập.

Vì thế hai bên thống nhất thời gian phỏng vấn, ông chủ rất hài lòng với cậu, lúc này liền quyết định, đồng thời đưa một nửa tiền lương làm tiền đặt cọc, cũng chính là sáu vạn đồng.

Hôm nay là ngày đầu tiên Ứng Lê đi làm.

Bởi vì rất nhiều minh tinh đều sống ở Bích Thủy Loan, cho nên trước cửa có không ít người hâm mộ canh giữ, nhưng hệ thống an ninh của khu biệt thự cao cấp cực kỳ nghiêm ngặt, người không có lời mời thì không vào được.

Ứng Lê gọi điện thoại cho ông chủ, và nói mười phút sau hãy đến đón cậu.

Cậu ấn chiếc mũ trên đầu, cúi đầu xuống, chiếc mũ rộng vành che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra sống mũi cao cùng sườn mặt góc cạnh rõ ràng, sự kết hợp giữa khí chất anh hùng và thanh xuân vừa phải, đôi môi mỏng đỏ mọng, khẽ mím lại, cực kỳ đẹp mắt, bên cổ trái gần xương quai xanh có một vết bớt màu đỏ nhạt, hình hoa đào, khiến cậu trở nên trong sáng và kiều diễm.

Hôm nay là thứ sáu, do là ngày nghỉ nên có nhiều người hâm mộ hơn bình thường, họ đang cầm biểu ngữ và đèn màu để ủng hộ, Ứng Lê nheo mắt, nhìn thấy trên đó có viết - Number

Ứng Lê không theo đuổi những người nổi tiếng, nhưng cậu ấy cũng có một số hiểu biết về giới giải trí, Number là nhóm nhạc nam mới ra mắt trong năm nay, cả năm thành viên đều đẹp trai và tài năng, chỉ sau ba tháng ra mắt, họ đã trở nên vô cùng nổi tiếng, tương lai lại càng tươi sáng.

Những người này hiển nhiên là người hâm mộ cuồng nhiệt của Number, trong đó có một ít đám trẻ vị thành niên mặc đồng phục học sinh vừa mới nghỉ hè tới đuổi theo người nổi tiếng.

Ứng Lê tìm một nơi ít người, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

Nhưng ngay từ lúc bước xuống taxi, cậu đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Chiếc áo phông trắng thêm quần jean tôn lên bờ vai rộng và vòng eo hẹp của Ứng Lê, khiến cậu trở nên cao và gầy, tạo cảm giác trẻ trung, cậu giống như một sát thủ gái biết đi.

Những người hâm mộ ở cửa bắt đầu xì xào bàn tán.

"Người đó là ai? Ngôi sao sao?"

"Bạn đã bao giờ thấy một người nổi tiếng nào đi taxi chưa? Không thể nào."

"Có thể là fan của ai đó? Cũng không giống đi, chính mình cũng lớn lên đẹp mắt như vậy, còn cần hâm mộ người khác?"

"Xem khí chất không giống người thường, nhất định là gia đình bên trong đi..."

"Vậy tại sao anh ấy không đi vào?"

Một cô gái mười lăm hoặc mười sáu tuổi đi về phía Ứng Lê cùng với người bạn đồng hành của mình.

Cô quan sát Ứng Lê từ trên xuống dưới, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu ca ca, anh cũng là minh tinh sao?"

Ứng Lê ngước mắt lên, lông mày nhướng cao thẳng tắp, con ngươi màu sắc rất nhạt, hiện ra một màu hổ phách lấp lánh, đôi mắt trong veo sáng ngời, như thể có vô số móc câu nhỏ giấu ở đuôi mắt, nhìn chằm chằm vào cô gái, khiến cô không khỏi hít thở không thông.

Cô gái nhỏ gần như lập tức phủ nhận khả năng này, bởi vì nếu có thể lớn lên như vậy, cho dù ca múa đều vô dụng, diễn xuất kém cỏi, cô cũng sẽ không bối rối.

Quả nhiên, trong ánh mắt nhiệt tình của cô, Ứng Lê ngẩng đầu nói: "Không, tôi tới đây để làm việc."

Giọng nói trôi chảy, nói năng cũng rõ ràng, cách phát âm thoải mái.

Cô gái nhỏ lỗ tai trong nháy mắt trở nên mềm nhũn, tim đập thình thịch, sắc mặt đỏ bừng, nhịn không được lắp bắp nói: "Làm việc? Ở chỗ này làm cái gì công việc?"

Nói xong, cô mới nhận ra mình đã vô lễ, vội giải thích: "Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có ác ý, anh không muốn nói cũng không sao, anh đừng để ý."

"Không sao đâu." Ứng Lê kéo khóe miệng cười nhẹ, "Tôi làm bảo mẫu cho người ta."

"Làm bảo mẫu?", người bạn đồng hành kêu lên: "Làm bảo mẫu kiểu gì vậy? Thật lãng phí. Anh nên đi làm người nổi tiếng! Chỉ với khuôn mặt của anh, anh đã có thể ra mắt được rồi?! Nếu anh không làm người nổi tiếng, đó thật sự là một mất mát đối với giới giải trí!!"

Cô bé cũng nói: "Đúng vậy, tiểu ca ca tại sao anh không ra mắt? Chúng em sẽ làm người hâm mộ của anh!"

Các cô nói một cách hào hứng, hận không thể đưa anh lập tức ra mắt.

Trở thành người nổi tiếng?

Trước kia cũng không ít người nói rằng cậu nên làm một ngôi sao, thậm chí ông chủ của cậu cũng nói rằng khuôn mặt của cậu rất phù hợp với màn ảnh, nhưng Ứng Lê chưa bao giờ nghĩ đến việc tự mình đi theo con đường này, cậu chỉ nghĩ rằng hai cô gái này chỉ đơn giản là đơn thuần khen ngợi, lịch sự nói lời cảm ơn, sau đó nhìn họ cầm biểu ngữ Number trong tay, cậu hỏi: Các em có phải là người hâm mộ của Number không?"

"Đúng vậy đúng vậy, hai chúng em đều là fan của bọn họ. Mỗi thành viên của Number đều có ngoại hình rất đẹp, đặc biệt là đội trưởng Kỳ Tà, vừa tiên vừa ma. Màn ra mắt của anh ấy trên sân khấu thực sự rất tuyệt vời. Giọng hát cá heo của Tống Tức Mặc ngay lập tức miểu sát toàn bộ khán giả, Tạ Văn Thời là người dễ thương nhất trong vũ trụ...Còn có cơ bụng của Thẩm Nghiêu, eo của Biên Kiều, trời ạ! Mỗi người trong số năm thành viên đều có thế mạnh riêng, đầu tư vào cũng không lỗ a!"

Cô bé bắt đầu lăng xê mạnh mẽ cho thần tượng của mình, từ buổi thử giọng khi tuyển chọn trong chương trình đến khi ra mắt thành nhóm nhạc cô thuộc như lòng bàn tay, cô biết tuổi, cung hoàng đạo, chiều cao, cân nặng của từng thành viên, thực sự là một fan hâm mộ trung thành.

Ứng Lê được phổ cập khoa học một lần, cậu cũng vui vẻ nghe, trong nhà có một em gái cũng theo đuổi nhà sao, khi nói đến thần tượng mình thích thì em ấy trông giống hệt hai cô gái nhỏ này.

Người bạn đồng hành chợt nhớ ra điều gì đó nói: "Nghe nói Number cũng sống ở đây. Anh trai, anh làm bảo mẫu ở đây chắc chắn sẽ có cơ hội gặp Number! Đến lúc đó anh gặp họ rồi, có thể chụp giúp bọn em hai tấm hình được không?"

Ứng Lê suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Nếu như bọn họ nguyện ý, anh có thể giúp các em chụp." Tuy rằng Ứng Lê cảm thấy cơ hội nhìn thấy bọn họ rất mong manh.

Sau đó, cả ba trao đổi phương thức liên lạc một cách tự nhiên.

Khoảng năm phút sau, ông chủ đến đón cậu và lái chiếc xe Mercedes-Benz S-Class*.

Ứng Lê chào tạm biệt hai cô gái, sau khi lên xe, người đối diện còn ân cần chào hỏi: "Ngại quá, có chút chuyện trì hoãn, để anh đợi lâu."

Ông chủ họ Trương, tên là Trương Thiếu Lăng, khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc giản dị, vẻ mặt tươi cười, nhìn có vẻ dễ gần, nhưng Ứng Lê không phải đang chăm sóc anh ta mà là người khác.

Ứng Lê khách khí nói: "Không có, tôi cũng mới đến không lâu."

Xe chạy vào Bích Thủy Loan, Trương Thiếu Lăng vừa lái xe vừa nói: "Để tôi dẫn cậu đi làm quen với nơi này."

Mỗi khu ở Bích Thủy Loan đều là biệt thự dành cho một gia đình, mỗi khu biệt thự đều trang bị sáu nhân viên bảo vệ, tính riêng tư và an toàn cực cao, nghe nói mỗi hộ gia đình trước khi mua nhà đều trải qua thẩm định tư cách, đảm bảo thân phận địa vị tương xứng với Bích Thủy Loan, cho nên có thể mua nhà tại chỗ này hoặc là đặc biệt có tiền, hoặc là đặc biệt nổi tiếng.

Đương nhiên, có thể đưa ra mức lương hàng tháng là mười hai vạn tệ, Trương Thiếu Lăng cũng đúng là người có tiền.

Sáu phút sau, tốc độ xe dần chậm lại, cuối cùng dừng lại bên ngoài một ngôi biệt thự ba tầng, hai nhân viên bảo vệ ở cửa đứng nghiêm chỉnh hành lễ với bọn họ.

Cánh cửa sang trọng và uy nghiêm từ từ mở ra, chiếc xe lái vào gara dưới lòng đất.

Căn biệt thự này rộng kinh khủng, chỉ tính sân cỏ bên ngoài đã có thể chơi đá bóng.

Lầu một là phòng khách cùng phòng ăn, lầu hai là phòng ngủ, phòng tập thể thao ở lầu ba, một nửa tầng hầm dưới lòng đất là gara, một nửa đã cải tạo thành phòng chiếu phim cùng phòng chơi game.

Dọn dẹp chắc rắc rối lắm, lương tháng hai vạn không phải là không có đạo lý...

Ứng Lê nói bóng nói gió hỏi vì sao không tuyển thêm hai bảo mẫu, Trương Thiếu Lăng nói rằng tình huống đặc biệt, anh sợ sẽ có quá nhiều người.

Đối với những người nổi tiếng, có một số bí mật không thể chia sẻ, Ứng Lê bày tỏ sự hiểu biết của mình, cũng tuyên bố rằng cậu sẽ không bao giờ xem hoặc nói quá nhiều.

Bảo mẫu phòng cũng ở tại lầu một, tổng cộng có bốn mươi mét vuông, có đủ đồ dùng gia đình và vật dụng, trang trí cũng rất xa hoa, cho dù nói là căn hộ bìa cứng cũng không thành vấn đề, đối xử bảo mẫu của người nổi tiếng rất tốt,... Ứng Lê rất hài lòng với nơi mình sẽ ở trong ba tháng tới.

"Từ nay về sau cậu sẽ ở trong phòng này." Trương Thiếu Lăng nhìn thấy hai bàn tay trống không của cậu liền nói "Cậu không mang theo hành lý sao?"

Ứng Lê nói: "Tôi còn chưa thu dọn. Tối nay tôi sẽ mang tới đây."

"Được, đến lúc đó, để tài xế đến trường đón cậu." Trương Thiếu Lăng gật đầu nói, "Năm phòng trên lầu, mỗi một phòng nhất định phải được quét dọn sạch sẽ, đồ đạc trong phòng không được di chuyển, nếu di chuyển thì cố gắng đặt chúng trở lại vị trí cũ. Tốt nhất là hôm nay các phòng trên lầu nên dọn dẹp sạch sẽ, có thể không?"

Ứng Lê nói: "Không thành vấn đề."

"Làm việc chăm chỉ, hy vọng tôi không nhìn nhầm người." Trương Thiếu Lăng vỗ vai cậu.

Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã cảm thấy ánh mắt của đứa nhỏ này sạch sẽ hồn nhiên, nhất định là một đứa trẻ cần cù chăm chỉ, mấu chốt là cậu cũng rất đẹp, cho dù trong làng giải trí có nhiều người đẹp như vậy, cậu cũng sẽ không bị lấn át, còn có khí chất của học sinh, giống như đóa hoa trà trắng* không nhiễm bụi trần, tràn đầy sức sống, kết hợp với khuôn mặt đó thật sự rất hiếm thấy, nếu như chăm chú nhìn vào nhất định sẽ đỏ mặt.

Nhưng cậu ấy không có ý nghĩ trở thành một ngôi sao, Trương Thiếu Lăng cảm thấy rất tiếc.

Sau khi nhắc nhở một số công việc cần chú ý, Trương Thiếu Lăng liền rời đi.

Ứng Lê xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp biệt thự, bể bơi và vườn hoa đều có chuyên gia xử lý, cậu chủ yếu phụ trách dọn dẹp bên trong biệt thự, năm phòng trên lầu đều có dấu vết sinh hoạt, chứng tỏ công việc lần này của anh chắc chắn không hề dễ dàng.

Dọn dẹp biệt thự xong cũng đã gần tối, Ứng Lê kiệt sức, nằm trên sô pha trong phòng bảo mẫu mở Station C.

Ứng Lê là quản lý cấp cao trong bộ phận âm nhạc của Station C, ID gọi là "Lê Mễ", và có hơn một triệu fan. Tuy không tính là nổi tiếng, nhưng lượng người hâm mộ của cậu rất tốt, gần đây bận rộn tìm việc làm mấy ngày nên cậu không lên Station C xem. Có rất nhiều tin nhắn riêng từ người hâm mộ hỏi tại sao cậu gần đây không cập nhật.

Sau khi trả lời tin nhắn riêng của người hâm mộ, cậu bắt đầu sử dụng acc nhỏ Lướt sóng.

Cậu bấm vào một bài viết, khu bình luận có rất nhiều cư dân mạng đang nói về áp lực và rắc rối mà họ gặp phải gần đây.

Ứng Lê xoa xoa cổ tay bị đau, cũng gửi đi một câu bình luận: [Vừa dọn dẹp xong biệt thự rộng 800 mét vuông, mệt đến tê liệt.]

Gần như giây tiếp theo, dưới bình luận này của cậu đã có người đã trả lời:

[ Nhìn như oán giận, kỳ thực khoe của.]

[Tôi không dám mơ sống trong một biệt thự lớn như vậy, 800 mét vuông!!]

[Biệt thự nào mà thiếu gia cần đích thân dọn dẹp?]

Điện thoại di động liên tiếp rung lên, Ứng Lê hoảng hốt trong giây lát, cho là mình quên xóa số, thậm chí còn liếc mắt nhìn, quả nhiên là tài khoản nhỏ chỉ có bảy người hâm mộ của anh.

Bình luận này của cậu rất nhanh đã trở thành một bài bình luận HOT, bên dưới ngày càng có nhiều phản hồi, đại đa số mọi người đều cho rằng cậu giả bộ khoe của, thấy ngày càng nhiều người hiểu lầm, Ứng Lê đang định giải thích một chút, nhưng rất nhanh sau đó, một bình luận đã thu hút sự chú ý của cậu.]

[Đã ở biệt thự rồi, có tiền như vậy sao không thuê bảo mẫu? Giả bộ cái gì?]

Ngữ khí bén nhọn, lời nói sắc bén,, câu bình luận đó thoáng cái đã được cư dân mạng đẩy lên hàng đầu, có người còn yêu cầu Ứng Lê trả lời, bày ra bộ dạng muốn xe vở kịch hay.

Ứng Lê nhìn bình luận này trầm mặc hai giây, bắt đầu đánh chữ: [Mời a, tôi chính là bảo mẫu mà họ đã thuê.]

- --Chú thích---

* Mercedes-Benz S-Class *Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Làm Bảo Mẫu Cho Một Nhóm Nhạc Nam Hàng Đầu - Chương 1* Hoa trà trắng *

Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Làm Bảo Mẫu Cho Một Nhóm Nhạc Nam Hàng Đầu - Chương 1