Cho đến nửa đêm khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, lúc ngồi trên bồn cầu Ngô Ninh mới dần nhớ ra chuyện đã xảy ra trước đó, cậu quả thật không thể tin được hai bí mật của mình đều bị Sở Quân phát hiện hết thảy.
“A a a, làm sao giờ, làm sao giờ, hụ hụ, bị phát hiện rồi, biết vậy đã không cho nó chui ra.” Ngô Ninh ngồi xổm trên bồn cầu mà đau đầu.
Lúc này, cửa nhà vệ sinh lại bị gõ hai tiếng:
“Tiểu Ninh, tôi là Sở Quân, cậu mở cửa đi, chúng ta nói chuyện.”
Là Sở Quân, giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như trước.
Sở Quân chờ một hồi lâu thì Ngô Ninh mới mở cửa ra, hắn bước vào thì nhìn thấy Ngô Ninh đang ngồi trên bồn cầu mà gục đầu xuống, hai mắt nhìn chằm chằm xuống sàn mà không dám nhìn hắn.
Hai người cũng không biết nói gì, bầu khí khí thoáng chốc trở nên khó xử.
Cuối cùng Sở Quân cũng bước lên, lấy tay xoa xoa đầu Ngô Ninh: “Tiểu Ninh này, tôi, tôi đã biết hết rồi, đây chắc cũng là nguyên nhân mà cậu không muốn đi tắm chung với chúng tôi phải không, cơ thể cũng không giống những người đàn ông khác.”
Ngô Ninh nghe xong, một sợi dây trong đầu cậu đứt cái phựt, cậu đẩy cái tay trên đầu mình ra, đỏ mắt nói:
“Đúng vậy, mọi chuyện cậu nhìn thấy đều là sự thật, tôi là một người song tính nam không ra nam nữ không ra nữ, là hình dạng như vậy đó, cơ thể như vậy thật gớm ghiếc, có phải cậu cảm thấy hối hận khi làm bạn với một người như quái vật như tôi phải không?”
Bí mật vẫn luôn giữ kín với mọi người đột nhiên bị phát hiện, trong tình huống không thể chịu nổi này, dù cho Ngô Ninh có liên tục thôi miên bản thân bỏ qua thân thể khuyết tật này của cậu, nhưng chung quy cậu và người khác không giống nhau, vết thương mà cậu đã bỏ qua nhiều năm cuối cùng vẫn bị bới móc ra đặt trước mặt, khiến cậu không thể phản ứng được.
“Rốt cục thì các cậu đang nói cái gì vậy, lời Ngô Ninh vừa nói tôi không nghe lầm chứ?”
La Hướng Hạo và Trình Ánh Huy vẫn luôn lo lắng cho thân thể của Ngô Ninh, lúc Ngô Ninh thức dậy, Sở Quân cũng vào nhà vệ sinh thì hai người họ đã ăn ý mà cùng nhau xuống giường, cuộc trò chuyện giữa Ngô Ninh và Sở Quân đã bị bọn họ nghe hết, nhưng nội dung lại khiến bọn họ cảm thấy khϊếp sợ.
Ngô Ninh có suy nghĩ muốn tự sát, trong lúc mấu chốt sao lại không giữ được miệng mình như thế chứ, vốn mọi chuyện chỉ có mình Sở Quân biết thì bây giờ tất cả mọi người trong phòng ngủ đều biết hết rồi.
Nước mắt lập tức rơi xuống, rốt cục thì cậu cũng không nhịn được, ngồi dựa vào tường mà ôm mặt khóc.
Điều này khiến cho mọi người trong phòng ngủ trở nên luống cuống, cả đám đều luống cuống tay chân mà ở bên cạnh vụng về an ủi Ngô Ninh. Vốn dĩ bọn họ đều thích Ngô Ninh, cũng trao đổi thông tin với nhau, chỉ là mọi người đều ở chung một phòng ký túc, sợ nói toạc ra lại khiến mọi chuyện không tốt hơn, nên cả đám đều yên lặng mà bảo vệ cậu, ăn ý duy trì sự độc thân, mỗi ngày đều sợ không cẩn thận thì Ngô Ninh lại thích người khác hoặc là biết bọn họ đều thích cậu mà chán ghét bọn họ.
Nào biết đột nhiên Ngô Ninh lại là người song tính, mà ngay cả như vậy thì bọn họ cũng chẳng cảm thấy gớm ghiếc, bọn họ thích chính là cậu, chẳng quan tâm trên người cậu có gì khác biệt.
“Tôi không tin, cơ thể tôi kỳ lạ như vậy, chẳng giống với các cậu, làm sao mà không kinh tởm được cơ chứ, các cậu đều gạt tôi, dù sao bây giờ các cậu cũng đã biết hết rồi, nếu các cậu dám nói cho người khác thì tôi sẽ liều mạng với các cậu.” Ngô Ninh chỉ chỉ tay đe dọa bọn họ.
Ba người bọn họ đang vây quanh Ngô Ninh, vì an ủi cậu mà chuyện ba người đều yêu thầm cậu cũng nói ra cho cậu biết.
Lúc này đến lượt Ngô Ninh ngẩn người ra, lần này cậu thật sự rất kinh ngạc, cậu sợ chuyện mình là người song tính sẽ bị bạn cùng phòng ghét bỏ hoặc nói ra với người khác, nhưng mà có làm thế nào cậu cũng không ngờ lại vô ý mà biết được những người bạn cùng phòng của mình đều thích mình.