Mẹ Ngô là một đại mỹ nhân dịu dàng, dáng người cùng làn da được bảo dưỡng vô cùng tốt khiến cho cả mặt bà như phát sáng, nếu người khác nhìn vào không nghĩ bà đã là một người phụ nữ trung niên. Ngô Ninh rất giống bà, nhất là đôi mắt đào hoa không khác gì được in ra.
Lúc này mẹ Ngô từ ái nhìn con trai bảo bối nhà mình cùng ba người bạn cùng phòng tốt bụng của cậu, Ngô Ninh lần lượt giới thiệu người yêu với mẹ: “Mẹ, đây là những bạn cùng phòng kiêm anh em tốt của con. Đây là Sở Quân, đây là La Hướng Hạo, còn người này là Trình Ánh Huy.”
“Được, được, được, không hổ là con trai bảo bối của mẹ, bạn bè của con đều tuấn tú, mẹ nhìn ra được người của họ đều không tồi. Bảo bối cần phải quý trọng bọn họ nha.” Mẹ Ngô che miệng cười nói.
Ngô Ninh đỏ mặt cảm thấy lời mẹ nói như có thâm ý gì đó nhưng lại không biết phải ứng xử như thế nào.
Ba người đều muốn trò chuyện cùng mẹ Ngô nhưng bà đã giành trước: “Bọn người trẻ tuổi các con phải bồi bà gì như bác sẽ cảm thấy nhàm chán đi. Không cần bồi bác nữa, mấy đứa đến phòng của bảo bối ngồi chơi đi. Bác xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho mấy đứa.”
Ngô Ninh ngoan ngoãn dắt bọn hắn vào phòng mình, xấu hổ không biết phải làm gì thậm chí còn muốn tránh đi nói chuyện với mẹ.
Ba người bọn hắn đều nhận ra được, Sở Quân đi tới hôn một cái lên trán cậu: "Không cần để ý bọn anh, em muốn làm gì thì đi làm đi."
Ngô Ninh chớp chớp mắt, lần đầu tiên ngoại trừ bỏ ba mẹ để ý mình như vậy thì vẫn có người quan tâm cậu,Ngô Ninh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của Sở Quân, đương nhiên sẽ không quên hai người còn lại. Sau đó, mới đỏ bừng mặt chạy xuống lầu, trong phòng chỉ còn lại đám bọn hắn đang không ngừng cảm thán dáng vẻ thẹn thùng của cậu thật đáng yêu.
Sau khi chạy xuống lầu, cậu mới phát hiện mẹ đang chờ cậu. Mẹ Ngô vỗ vỗ lên chỗ bên cạnh, ý bảo Ngô Ninh ngồi xuống.
Ngô Ninh vừa ngồi xuống liền cảm giác mẹ đang dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cậu: “Thời gian trôi qua thật nhanh a, mới đây mà con đã 20 tuổi rồi, mẹ cũng dần già rồi.”
“Mẹ sao lại gì chứ, mẹ vẫn luôn là nữ thần trong lòng con.” Ngô Ninh bĩu môi cãi lại.
"Ha ha, bảo bối thật ngoan. Không uổng công mẹ yêu thương con," Mẹ Ngô tiến đến ôm chặt Ngô Ninh, "Con có biết mấy năm nay mẹ hối hận như thế nào không? Lúc sinh con ra, phát hiện được cơ thể con không được bình thường mẹ liền hối hận không nên sinh con ra. Mẹ sợ con sẽ vì cơ thể này mà oán hận mẹ. Nhưng mà nghĩ lại, con cũng là một sinh mạng có sự sống mẹ không thể chỉ vì lo sợ của bản thân mà chối bỏ quyền được sống của con.”
Ngô Ninh chỉ ngồi im nghe bà tâm sự.
“Con rất giỏi, rất ngoan. Cho dù biết mẹ sinh con ra không được bình thường như người khác nhưng cũng chưa từng oán hận mẹ. Mẹ còn nhớ lần đầu tiên con hỏi tại sao con không giống với người khác, mẹ chỉ có thể dặn con không nên nói với bất cứ ai, đó là bí mật nhỏ của chúng ta. Con liền ngoan ngoãn nghe theo không còn truy cứu vấn đề đó nữa. Sau này đến khi con 12 tuổi, mẹ cảm thấy con đã lớn rồi không thể giấu con cả đời được. Mẹ sợ hãi nói cho con biết nhưng trong lòng lại sợ con trách mẹ. Nhưng con lại ôm lấy mẹ an ủi, nói từ trước đến nay còn đều không để ý cơ thể mình khác thường. Mẹ rất cảm động, mẹ biết là con chỉ muốn an ủi mẹ thôi. Qua nhiều năm như vậy, kể từ khi mẹ nói cho con biết thì con liền khép lòng mình lại không còn qua lại với ai nữa, mẹ liền biết con vì không muốn mẹ lo lắng nên mới cực lực che giấu. Mẹ rất may mắn có được đứa con hiểu chuyện như vậy, sớm đã có thể bảo vệ bản thân nhưng mà mẹ thật sự rất đau khổ. Bảo bối của mẹ rõ ràng ngoan ngoãn đáng yêu như vậy sao lại bị như thế chứ.” Nói đến đây, mẹ Ngô nhịn không được bật khóc.
Ngô Ninh nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mẹ, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, lúc trước con có thể bỏ qua vấn đề của cơ thể là do con chưa thật sự buông xuống nhưng mà hiện tại đã khác rồi, mặc kệ cơ thể con như thế nào, con cũng sẽ sống thật tốt, sẽ không phủ định ý nghĩa tồn tại của bản thân.”