Editor: ST
Trong phòng ngủ yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở, vì thân thể suy nhược, chết ở Nam Tấn, rồi sống lại thành một cậu bé, sau một ngày mệt mỏi, Tần Nguyên ngủ thϊếp đi, ngủ say đến mức dù trong phòng có thêm một người cũng không phát hiện ra.
Vương Đại Nguyên quỳ trên mặt đất, không dám cử dộng, trán gần như chạm đất, hắn không hề có bất cứ ý nghĩ không cam tâm nào, quỳ ở đó, tìm đập như trống.
Khi nghĩ đến việc sau khi chết có thể phi thăng với Bệ hạ, tiếp tục hầu hạ Bệ hạ, hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sinh lực, tình nguyện quỳ xuống với vị Hoàng đế mà hắn sùng bái nhất.
Khi hắn còn làm ở Ngự thiện phòng, không có năng lực gì lớn, nhưng hắn biết, những quý nhân xuất thân từ thế gia căn bản không quan tâm đến mạng sống của những người bình thường như hắn, chỉ có Bệ hạ mới quan tâm. Bệ hạ làm rất nhiều chuyện tốt cho dân chúng, thậm chí cho người cải tạo công cụ làm nông, tạo ra được ba mùa thu hoạch thóc trong một năm.
Vương Ngự trù không có người nhà cũng vì họ đều chết đói, sau khi Bệ hạ làm những chuyện đó, hắn càng tin lời đồn của dân chúng hơn, càng khẳng định Bệ hạ là thần tiên, hạ phàm chăm lo cho cuộc sống của dân chúng.
Sau này Bệ hạ giải quyết những thế gia đó, trở thành người có thế lực nhất trong triều đình, Vương Ngự trù cũng làm cho Bệ hạ rất nhiều món ăn kỳ lạ, chẳng hạn như Bệ hạ muốn ăn một loại điểm tâm gọi là *Sa Kỳ Mã, còn có đùi gà rán và thịt kho tàu,…
Ăn thịt heo ở Nam Tấn là một điềm xấu, sau khi Bệ hạ dẫn đầu ăn thịt heo, dân chúng nuôi nhiều heo hơn, cuộc sống mới dần dần khá lên.
Vương Ngự trù nhớ đến những việc mà Bệ hạ đã làm cho Nam Tấn, sự sùng bái to lớn không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể lặng lẽ quỳ ở đó chờ Bệ hạ tỉnh lại.
Ở phòng khách bên cạnh, Tần Nhạc Văn cũng mất ngủ.
Sống lại lúc còn trẻ, thân thể còn nguyên vẹn, là những chuyện khiến Tần Nhạc Văn mất ngủ, mái tóc đen dài xinh đẹp xõa trên gối, hắn nhớ tới Tần Nguyên liền nhếch khóe miệng, tràn đầy hưng phấn.
Một lúc sau, chiếc giường êm ái cũng khiến Tần Nhạc Văn chìm vào giấc ngủ, cảm giác an toàn khi được ở bên cạnh Bệ hạ càng là thứ khiến hắn yên tâm ngủ thϊếp đi.
Bốn giờ rưỡi sáng, đồng hồ sinh học đánh thức Tần Nhạc Văn.
Ban đêm ở Nam Tấn có lệnh giới nghiêm để đề phòng tai nạn, trời vừa tối mọi người đều đi ngủ, đối với Tần Nhạc Văn, thân là thái giám trong cung, bốn giờ rưỡi là giờ hắn phải dậy.
Vào bốn giờ rưỡi mỗi ngày, hắn sẽ thức dậy dọn dẹp, năm giờ sẽ đánh thức Bệ hạ, hầu hạ Bệ hạ tắm rửa, ăn cơm, rồi lên triều.
Dù sau này Tần Nhạc Văn đã giao những việc này cho con đỡ đầu của mình, nhưng hiện giờ hắn vẫn cảm thấy rất vui khi tự mình làm những việc này.
Sau khi đứng dậy, Nhạc Văn dọn dẹp lại giường, rửa mặt đánh răng trong phòng tắm, buộc mái tóc dài lại, đeo túi và ngọc bội vào, sau đó bước ra khỏi phòng.
Bệ hạ có thói quen ngăn nắp, mọi thứ đều phải có đôi có cặp, không được xếp riêng lẻ. Trước đây, các quan trong triều đều đeo túi và ngọc bội ở một bên, có khi đeo quá nhiều, chúng va vào nhau kêu leng keng, nghe rất khó chịu.
Sau này, Bệ hạ ban chiếu, dù là người trong cung hay quan lại bên ngoài đều dần quen thuộc với việc bên trái đeo ngọc bội, bên phải đeo túi thơm, chỉ được đeo hai thứ này, không được nhiều hơn.
Rời khỏi phòng ngủ, đi về phía phòng của Bệ hạ, tối hôm qua Tần Nhạc Văn đã hỏi Tần Nguyên, hắn có thể vào phòng của Bệ hạ hay không, gian phòng quá nhỏ, được Bệ hạ đồng ý, nên hiện tại hắn đang đứng trước cửa phòng của Tần Nguyên.
Đứng ở đó, bình tĩnh sửa soạn lại quần áo, Tần Nhạc Văn nhìn quần áo của bản thân, có chút không vui, sau khi trở thành Ngự tiền thái giám, rất hiếm khi hắn không thay quần áo liên tục hai ngày.
Nhưng…ở đây không có quần áo để thay.
Hôm qua Bệ hạ đã ban thưởng cho hắn một chiếc điện thoại di động đắt tiền rồi, hắn không muốn gây thêm phiền toái cho Bệ hạ.
Sau khi ổn định tâm tình, Tần Nhạc Văn cẩn thận mở cửa, trong phòng sáng sủa, hắn thấy Tần Nguyên vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, hắn còn nhìn thấy một người thân hình mập mạp đang quỳ bên cạnh giường, cơ hồ là muốn úp mặt xuống đất.
Trong nháy mắt, mắt Tần Nhạc Văn tràn ngập sát ý, toàn thân lập tức căng thẳng.
Tựa hồ cảm thấy một ánh mắt đầy sát ý đang nhìn mình, Vương Đại Nguyên đang úp mặt trên đất theo bản năng nhìn lên, lại không ngời nhìn thấy một người mà hắn không ngờ tới!
--Cửu Thiên Tuế!!!
Hắn há hốc mồm, kinh ngạc, không nói được lời nào, hắn cũng sợ quấy rầy Bệ hạ nghỉ ngơi nên càng không dám nói, nhưng sự khϊếp sợ của hắn cũng bị Tần Nhạc Văn nhìn thấy.
Phải biết, khi Tần Nhạc Văn chết, Vương Đại Nguyên vẫn còn sống.
Lúc nhìn rõ là Vương Đại Nguyên, Tần Nhạc Văn thở phào nhẹ nhõm, sau đó vẫy tay và làm động tác im lặng.
Vương Đại Nguyên vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy người quen, sau khi Cửu thiên tuế qua đời cũng được phi thăng theo Bệ hạ, xem ra tất cả nô tài của Bệ hạ đều được phi thăng theo người, đúng là, *một người đắc đạo, gà chó thăng thiên!
Nghĩ như vậy, Vương Đại Nguyên lộ ra nụ cười nịnh nọt, lặng lẽ đứng dậy, dù quỳ cả đêm cũng không thấy đau nhức, giống như trong cơ thể hắn luôn có một nguồn sinh lực vô tận. Cái này chắc là năng lực của Bệ hạ nha.
Người có thể cho bọn hắn khởi tử hồi sinh, thì việc khiến bọn hắn khỏe mạnh một chút cũng chỉ đơn giản là lòng tốt của Bệ hạ mà thôi.
Vương Đại Nguyên đi ra ngoài, Tần Nhạc Văn cẩn thận đóng cửa lại, dắt Vương Đại Nguyên đi đến một nơi cách xa phòng Tần Nguyên.
“Cửu thiên tuế, ngài cũng được phi thăng với Bệ hạ?”
Dù Vương Đại Nguyên cực kì kích động nhưng trước mặt Tần Nhạc Văn thì hắn cũng không dám làm càn, hạ giọng, cố gắng kiềm chế sự kích động của mình.
Tần Nhạc Văn liếc nhìn Vương Đại Nguyên đã trẻ hơn trước mấy chục tuổi, càng hiểu thêm được tình hình trước mắt.
Trước đó, Bệ hạ vừa nhớ đến hắn, hắn liền xuất hiện ở đây, hôm qua hắn vừa nói trà sữa và đồ ăn không ngon bằng Vương Ngự trù làm, Vương Đại Nguyên liền xuất hiện.
Xem ra…chỉ cần Bệ hạ muốn, những người đáng lẽ đã chết như hắn liền có thể có một cuộc sống mới.
“Đúng vậy, những nô tài như chúng ta, đều được Bệ hạ đồng ý thì mới đến được đây. Được Bệ hạ triệu hồi đến đây là vinh dự cho ta và ngươi. Nơi này rất khác Nam Tấn, ngươi và ta chỉ cần hầu hạ Bệ hạ thật tốt là được.”
Trước mặt Vương Đại Nguyên, khuôn mặt còn kiều diễm hơn hoa mẫu đơn của Tần Nhạc Văn lạnh băng, không có biểu tình, nào giống nét mặt tươi cười trước mặt Tần Nguyên.
“Đương nhiên là như vậy, nô tài gặp may mắn mới có thể khởi tử hồi sinh, Cửu thiên tuế, ngài yên tâm, khi còn sống nô tài là người của Bệ hạ, sau khi chết cũng là quỷ của Bệ hạ, Bệ hạ chính là chủ tử của nô tài, sao nô tài dám không tuân theo.”
Vương Đại Nguyên vội vàng bày tỏ lòng trung thành, lời nói dễ nghe, gương mặt mập mạp dù là nịnh nọt cũng mang theo vài phần chân thành.
Tần Nhạc Văn gật đầu, sau đó nhớ đến ở đây còn có nhà bếp, cộng thêm bây giờ hắn đã có điện thoại, liền dẫn Vương Đại Nguyên đi tới nhà bếp.
Nhà bếp sáng sủa sạch sẽ, các loại dụng cụ nấu ăn bày biện gọn gàng, mặc dù không biết công dụng nhưng Tần Nhạc Văn có điện thoại di động! Chỉ cần quét một cái là biết được chức năng và cách sử dụng của chúng.
Mở tủ lạnh ra, trong tủ lạnh chỉ còn một chút rau củ và thịt mà Tần Nguyên đã mua từ trước, Vương Ngự trù cầm lên ngửi ngửi, cau mày.
“Sao có thể để Bệ hạ ăn những thứ này? Cửu thiên tuế, dù nô tài có tài giỏi cũng không thể *không bột đố gột nên hồ…”
Vương Ngự trù cũng nhìn điện thoại, tốc độ học tập rất nhanh, đã biết cách sử dụng những dụng cụ bếp, chỉ là rau và thịt thật sự không tươi.
Tần Nhạc Văn cũng cảm thấy để Bệ hạ ăn những thứ đó cũng không được, nhớ đến hôm qua lúc đi ra ngoài, thấy ở dưới chung cư có một cái siêu thị, hắn cũng nhớ rõ đường đi.
Bây giở, hắn đang giữ tiểu kim khố của Bệ hạ, Tần Nhạc Văn không muốn để Bệ hạ chịu thiệt.
“Ta dẫn ngươi đi mua một chút đồ ăn tươi, trước khi Bệ hạ tỉnh lại, phải chuẩn bị xong bữa ăn cho Bệ hạ.”
Yêu cầu này hơi cao, nhưng Vương Ngự trù vẫn muốn làm, tranh thủ thời gian gật đầu.
“Tất nhiên là phải làm xong! Cửu thiên tuế tin nô tài nha~nhất định sẽ khiến Bệ hạ hài lòng.”
Kết quả là, một cái siêu thị bình thường dưới chung cư ở Lâm thành, sáng sớm vừa mở cửa đã nghênh đón hai thanh niên trẻ tuổi mặc đồ cổ trang đến mua thức ăn.
Ở tiểu khu của Tần Nguyên chỉ có một cái siêu thị này bán thức ăn, dù là mở cửa lúc năm giờ sáng cũng có không ít người đến mua.
Nơi này, mỗi ngày đều đổi mới các loại thức ăn, hai người cổ đại tiến vào siêu thị, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, Vương Ngự trù càng thêm thoải mái lựa chọn, lúc tính tiền hết ba trăm đồng.
Sau khi quẹt tấm thẻ mà Tần Nguyên đưa, hai người về nhà, Vương Ngự trù tò mò tấm thẻ đó là thứ thần kì gì, làm sao có thể mua đồ mà không cần đưa tiền, chỉ cần quẹt tấm thẻ mỏng này một cái là được rồi à?
Chẳng lẻ đây là vùng đất của thần tiên, không cần tiền?
Nhưng sau đó hắn cũng không có thời gian để suy nghĩ nữa, vào nhà bếp liền vội vàng nấu cơm, để Tần Nguyên có một bữa ăn đầy đủ, lầu đầu tiên Tần Nhạc Văn phụ giúp nấu ăn.
Sau đó Tần Nhạc Văn đứng canh trước cửa phòng ngủ của Tần Nguyên, chờ có tiếng động sẽ đi vào.
Tần Nguyên tỉnh dậy sau một đêm ngon giấc, mặt trời đã chiếu đến giường, vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng động .
“Hoàng thượng, thần vào được không?”
Chắc chắn là Nhạc Văn.
“Vào đi.”
Tần Nguyên vừa nói, Tần Nhạc Văn liền đi vào, vẫn là khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp như cũ, vừa nhìn thấy đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Sau đó Tần Nhạc Văn hầu hạ Tần Nguyên mặc quần áo, vốn là muốn mặc đồ hiện đại, nhưng được Nhạc Văn hầu hạ nên quên mất, lúc phản ứng lại thì đã mặc xong đồ cổ trang, đầu tóc cũng được Nhạc Văn cột lên gọn gàng.
Tần Nhạc Văn quỳ trên mặt đất mang giày cho Bệ hạ xong mới đứng dậy.
“Bệ hạ, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, người có muốn ăn thêm món gì không, để Vương Ngự trù làm thêm một chút…”
“Vương Ngự trù?”
Chuyện gì đang xảy ra?
“Bẩm Bệ hạ, nhận ân sủng của người, Vương Ngự trù đã đến thế giới này, bây giờ đang ở nhà bếp, đã chuẩn bị xong bữa sáng cho Bệ hạ rồi…”
Tần Nhạc Văn vừa giải thích vừa sửa sang lại ngọc bội bên hông của Tần Nguyên.
Còn Tần Nguyên…đã cạn lời…
Hắn bước ra khỏi phòng ngủ đi đến nhà ăn nhỏ ở bên phải phòng khách, thấy trên bàn tràn ngập những món ăn tinh tế, đầy đủ hương sắc màu. Ngửi mùi thơm của bữa sáng, Tần Nguyên thừa nhận, hắn đói bụng.
Chỉ là Nhạc Văn đến coi như tạm chấp nhận, hắn còn có thể nuôi thêm một người, nhưng Vương Ngự trù cũng tới, chẳng lẻ hắn cũng phải nuôi?
…Hơn 9 vạn, đừng nói nữa năm cũng không đủ dùng nha?
*Sa Kỳ Mã( 沙琪玛): còn được gọi là bánh Sachima, một loại bánh tráng miệng trong dịp tết ở Trung Quốc, tượng trưng cho sự may mắn. Bánh làm từ các dải bột được chiên cho đến khi có màu vàng, sau đó được trộn với siro để kết dính và cắt thành khối khi nguội.
*Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên (Nhất nhân đắc đạo, kê khuyển phi thiên): Có thể hiểu là một người làm quan, cả họ được nhờ. Theo truyền thuyết vào thời Hán Hoài Nam Vương Lưu An tu luyện thành tiên, cả gia đình đều về trời, ngay cả gà chó ăn tiên dược cũng được về trời. Sau này dùng "nhất nhân đắc đạo, kê khuyển phi thiên" để ví một người có thế lực, bạn bè họ hàng của người đó cũng được thơm lây.
*Không bột đố gột nên hồ: Không có cơ sở vật chất, không có cái cốt lõi để tiến hành công việc thì không thể đạt được kết quả mong muốn.