Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Trở Lại Với Mười Vạn Tử SĨ

Chương 22: Cá đã mắc câu

« Chương TrướcChương Tiếp »
So với sự lạnh lùng của Tần Nhạc Văn thì có thể thấy cô gái xinh đẹp tên Hoa Khinh Dung này dễ hòa hợp hơn, chỉ mới nói mấy câu đã khiến Phú Dụ Sâm vui vẻ cười.

Đây là năng lực của Hoa Nương, một người sống ở Uyên Ương lâu cả đời như Hoa Nương, cái khác thì có thể không biết nhưng những việc tiếp xúc, đối phó với đàn ông như thế này thì chắc chắn cô giỏi hơn 99,99% người trên thế giới này.

Có thể khiến khách hàng cảm thấy thoải mái, không có cảm giác xa cách và khiến họ vui vẻ là năng lực của Hoa Nương.

Phú Dụ Sâm là người làm trong ngành nghề cần tính sáng tạo, dù đôi khi vì kiếm tiền cũng sẽ quay chụp một vài thứ ngu xuẩn, nhưng có thể gặp một cô gái luôn tiếp lời hắn như Hoa Nương thật sự khiến hắn rất thoải mái.

Không có một buổi tiệc nào thật sự tốt, đối với Tần Nguyên hôm nay là tiệc tri ân cũng là tiệc nhận thân, nhưng đối với Phú Dụ Sâm thì đây chính là Hồng môn yến.

Khi hắn vừa bước vào sảnh tiệc, thì hắn đã trở thành con mồi của Hoa Nương và Tần Nhạc Văn.

Vì muốn xây dựng cung điện mới cho Bệ hạ, Tần Nhạc Văn dự định bán thân, sau khi tìm hiểu thêm thì mới phát hiện, chuyện bán thân mà hắn hiểu khác hoàn toàn, trong giới giải trí, chỉ cần được nhiều người thích thì đã có thể kiếm tiền, những chuyện như diễn kịch này đối với Hoa Nương và Tần Nhạc Văn thì dễ như trở bàn tay.

Những ngày ở Nam Tấn, mỗi ngày bọn họ đều như đeo mặt nạ để gặp người khác, cho nên Tần Nhạc Văn không cho là mình không biết diễn xuất.

Vào giới giải trí, chỉ cần quay phim thì có thể kiếm không ít tiền về cho Bệ hạ, nên Tần Nhạc Văn mới để mắt đến Phú Dụ Sâm.

Ngay đêm đó hắn đã tìm kiếm thông tin của Phú Dụ Sâm, là một đạo diễn có danh tiếng trong giới, một đạo diễn có thể nâng đỡ danh tiếng cho một diễn viên, mà gần đây…còn đang chuẩn bị quay một bộ phim điện ảnh…

Dù Tần Nhạc Văn rất cần tiền, nhưng hắn cũng biết con người sẽ không quý trong những thứ mà họ dễ dàng có được, hắn phải cao cao tại thượng, mặc kệ sự khẩn thiết mời mọc hắn đến đoàn làm phim của Phú Dụ Sâm thì hắn mới không rơi vào thế hạ phong.

Sự hỗn loạn trong giới giải trí khiến Tần Nhạc Văn nhớ đến Hoa Nương nên sau khi Hoa Nương đến, hai người đã thống nhất được một kế hoạch, một kế hoạch nhầm vào Phú Dụ Sâm.

Ánh mắt mà hôm đó Phú Dụ Sâm nhìn hắn, Tần Nhạc Văn vẫn còn nhớ rõ, hắn biết Phú Dụ Sâm không thể quên hắn.

Điều quan trọng nhất là Phú Dụ Sâm được hiệu trưởng trường học của Bệ hạ mời về quay quảng cáo, thì vào tiệc tri ân của Bệ hạ, nhất định Phú Dụ Sâm sẽ đến chung với hiệu trưởng, đây chính là một cơ hội rất tốt.

Mấy ngày trước đó, Tần Nhạc Văn và Hoa Nương đã biết bộ phim Phú Dụ Sâm đang chuẩn bị tên là ‘Tử ©υиɠ hận’, nghe nói viết về chuyện của chị em Mộ Dung. Đêm đó hai người đã tìm hiểu tất cả thông tin về chị em Mộ Dung, từ đó đưa ra một kế hoạch.

Hôm nay, nhìn Tần Nhạc Văn như không trang điểm, nhưng thật ra hắn lại chuẩn bị trang phục rất tỉ mỉ, không che được cảm giác trong sáng và tự phụ của một thiếu niên, dung mạo hơn người nhưng không hề nữ tính.

Hoa Nương thì trang điểm sao cho hơi giống Tần Nhạc Văn, để thân phận chị em của hai người họ càng thêm rõ ràng.

Tiếp đó chính là buổi biểu diễn của Hoa Nương.

Liếc qua Phú Dụ Sâm đang trò chuyện vui vẻ với Hoa Nương, hắn không biết, hắn đã thành con mồi của hai người trước mặt, không còn lối thoát.

Nhưng rất nhanh, Tần Nhạc Văn đã thu hồi lại ánh mắt đang nhìn Phú Dụ Sâm bởi vì tiệc bắt đầu, nhân vật chính bước lên sân khấu.

Tất cả khách quý đang ngồi ở dưới nhìn cậu bé cực kì đẹp trai đứng trên sân khấu, bên cạnh cậu là vợ chồng Dư Triều, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

“Cảm ơn mọi người! Cảm ơn mọi người đã vỗ tay!!!”

Dư Triều kích động đến đỏ cả mặt, không hề che giấu sự kích động.

Ngồi phía dưới có giáo viên của Tần Nguyên, có người thân bạn bè của Vân gia và Dư gia, có các lãnh đạo của tỉnh và thành phố, thậm chí giảng viên chiêu sinh của hai trường đại học Thượng Kinh và Tinh Hoa cũng đến.

“Cảm ơn mọi người đã giành thời gian tham dự buổi tiệc tri ân thầy cô của con trai tôi, Tần Nguyên! Hôm nay là một ngày song hỉ lâm môn, ngoài tiệc tri ân thì cũng là ngày mà tôi và vợ Vân Nhàn chính thức nhận A Nguyên làm con, từ ngày hôm nay, Tần Nguyên sẽ là con trai của tôi và Vân Nhàn…”

Đứng trên sân khấu, Dư Triều chậm rãi nói, Vân Nhàn đứng bên cạnh cũng cầm micro nói, tóm lại là cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tần Nguyên, lấy thân phận là cha mẹ của Tần Nguyên cảm ơn tất cả giáo viên.

Tần Nguyên cũng vậy, cầm micro, âm thanh từ tính truyền khắp sảnh tiệc.

“Cảm ơn tất cả lãnh đạo, người thân, bạn bè, thầy cô đã đến dự tiệc nhận thân của em. Đối với em hôm nay là một ngày cực kì tốt, là ngày em có thêm một gia đình, có thêm một người cha và một người mẹ, tương lai của em sẽ luôn…”

Vạn Quỳnh Lan nhìn Bệ hạ đang đứng trên sân khấu, trong lòng rất vui mừng, dù Bệ hạ có quyết định như thế nào, bà cũng đều ủng hộ.

Vào những năm ở Nam Tấn, bọn họ đã chiếm hết cuộc đời của Bệ hạ, ở đời này, Bệ hạ muốn làm gì cũng được, dù cho ngài không muốn làm Hoàng đế nữa.

Làm cha mẹ, ai chẳng hi vọng con cái được hạnh phúc.

Bây giờ nhìn Bệ hạ có một cuộc sống mới, khí phách làm những chuyện mình thích, là Nhũ mẫu đương nhiên Vạn Quỳnh Lan rất vui mừng.

Sau khi nói xong, Tần Nguyên phải dâng trà cho cha mẹ, vốn dĩ phải quỳ xuống nhưng Dư Triều không đồng ý cho Tần Nguyên quỳ, sau khi uống trà xong, đưa cho Tần Nguyên một bao lì xì lớn, nghe Tần Nguyên gọi cha, càng thêm cao hứng nhếch môi cười.

Vân Nhàn cũng vậy, nhìn con trai vừa đẹp trai vừa thông minh, nhịn không được mà ôm Tần Nguyên, đôi mắt đỏ bừng.

Tiếp theo là bắt đầu khai tiệc, mọi người bắt đầu ăn cơm, Tần Nguyên theo cha mẹ đi từng bàn cảm ơn, đi từng bàn một, dù hơi lâu nhưng Tần Nguyên cũng không khó chịu, thật lòng chào hỏi mọi người.

Người thân của Dư gia và Vân Gia đều đỏ mắt, các trưởng lão lo lắng cho vợ chồng Dư Triều đã lâu, sợ sau này hai người già sẽ không có ai dưỡng lão, bây giờ có thể nhận nuôi một đứa con trai giỏi giang như vậy, đương nhiên họ đều rất vui vẻ.

Các lãnh đạo của Dư Triều cũng vui mừng, họ biết vì nhân dân mà Dư Triều bị hãm hại khiến hắn vô sinh, bây giờ do lòng tốt của bản thân mà có được một đứa con trai tốt như vậy, sao bọn họ không vui vẻ cho được?

Được sự đồng ý của Dư Triều, buổi tiệc hôm nay được ghi hình lại, cả nhà cũng nhận phỏng vấn của Lâm thành, Tần Nguyên cũng đồng ý.

Dù sao thì…phỏng vấn sẽ được trả tiền nha.

Tần Nguyên chưa trưởng thành nên không được uống rượu, mấy giờ sau, mọi người cũng đã về gần hết, Dư Triều uống rất nhiều rượu, hôm nay hắn rất vui vẻ.

Vân Nhàn vừa đỡ chồng vừa nhìn đứa con trai mới ra lò của mình.

“A Nguyên, chút nữa con đi nhờ xe của anh họ về nhà con, hôm nay con ở đó nha. Khi cha con say rượu có chút ồn ào, mẹ sợ con không quen, đợi cha con ổn thì con đến ở, được không?”

Lúc bọn họ nhận thân cũng đã thương lượng xong, Tần Nguyên muốn ở đâu cũng được, bọn họ không ép buộc.

“Dạ được, con biết rồi, vậy mẹ chăm sóc cho cha thật tốt nha.”

Tần Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, khiến Vân Nhàn cười càng thêm tươi, sau đó nhờ anh họ mới ra lò của cậu đưa về.

Lúc này Tần Nguyên không thấy bọn Tần Nhạc Văn thì nghĩ chắc bọn họ đã tự bắt xe về rồi.

Tần Nguyên không biết rằng, trên đường về nhà, Vạn Quỳnh Lan đang hỏi Tần Nhạc Văn về hành vi hôm nay của hắn.

Bà biết rõ, vị Cửu thiên tuế này là người không có lợi sẽ không tích cực, hôm nay, hắn chuẩn bị từ rất sớm, chắc chắn không phải chỉ vì Bệ hạ, còn người đàn ông kia, Hoa Nương còn cố ý lấy lòng, trăm phần trăm là có chuyện mờ ám.

“Tại sao hôm nay ngươi và Hoa Nương lại muốn làm quen với vị Phú tiên sinh kia?”

Bà đã bắt đầu học cách xưng hô của người hiện đại.

“Ta tự có ý của riêng mình, cô cô yên tâm, đối với Bệ hạ không phải là chuyện vô ích, nhưng trước khi chuyện này thành công, xin cô cô giúp ta giấu Bệ hạ, nếu chuyện này hoàn thành tốt, ta có thể đòi Bệ hạ ban thưởng.”

Tần Nhạc Văn không giấu giếm Vạn cô cô, nhưng lời này lại khiến Vạn Quỳnh Lan nhíu mày.

Bà nhìn Tần Nhạc Văn đứng trước mặt, thở dài.

“Nhạc Văn à, ta biết rõ, bây giờ ngươi không còn là một thái giám nữa, với vẻ ngoài của ngươi cũng được xem là một quân tử, hà cớ gì phải làm những chuyện bán sắc kia?”

Mặc dù Vạn Quỳnh Lan không ưa Tần Nhạc Văn, nhưng khi bà biết rõ tình huống hiện tại của hắn cũng vui mừng dùm hắn, dù sao đối với một người con trai, chuyện có thể một lần nữa biến thành một người con trai toàn vẹn đã không dễ, hắn cần phải biết quý trọng cơ hội này.

Sao Tần Nhạc Văn không hiểu Vạn Quỳnh Lan đang quan tâm hắn, nên cười lên.

“Cô cô, vì Bệ hạ, cái gì ta cũng nguyện ý làm, dù là chuyện bán sắc, nếu người kia là Bệ hạ, ta cũng cam nguyện. Cô cô yên tâm, trừ Bệ hạ ra thì không có bất cứ ai trên thế giới này có thể khiến Tần Nhạc Văn ta khom lưng quỳ gối.”

Khuyên cũng đã khuyên rồi, Vạn Quỳnh Lan cũng không nói thêm được gì nữa, mỗi người đều có bí mật, không thể tìm hiểu hết được.

Nhưng Chân Lan Sơ như đoán được gì đó, lén lút kéo cánh tay Hoa Nương, hạ giọng, thì thầm vào tai Hoa Nương.

“Hoa Nương, cô và Cửu thiên tuế muốn làm minh tinh à?”

Chân Lan Sơ hỏi vậy, Hoa Nương chỉ cười cười, lắc đầu nói.

“Chuyện này, ta không thể tùy ý nói được~”

Cuối cùng chuyện này cũng không có kết quả, mà Tần Nguyên cũng đã về đến nhà.

Khi hắn về đến, mọi người lại nâng cao tinh thần, bắt đầu thả rắm cầu vòng, Tần Nguyên nghe đến mức đỏ mặt.

Cuối cùng Tần Nguyên mời tất cả uống trà sữa, mọi người đều vui vẻ.

Buổi tối, sau một ngày bôn ba mệt nhọc, Tần Nguyên đã đi ngủ từ sớm.

Mà ngoài phòng, Hoa Nương cũng nhận được cuộc gọi của Phú Dụ Sâm.

“Xin chào, Hoa tiểu thư. Tôi là Phú Dụ Sâm, chính là người đạo diễn nói chuyện với cô lúc sáng, tôi…tôi muốn hỏi cô và em trai của cô Tần Nhạc Văn có muốn làm minh tinh hay không? Minh tinh sẽ được rất nhiều người yêu thích, còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, đương nhiên, tôi biết rõ với thân phận của hai người, sẽ coi thường chút tiền này, nhưng hai chị em cô rất thích hợp với hai nhân vật trong bộ phim của tôi, không bằng ngày mai chúng ta gặp nhau được không?”

Phú Dụ Sâm tha thiết đưa ra lời mời, sau khi từ buổi tiệc trở về, hắn luôn xoắn quýt, khuôn mặt của Tần Nhạc Văn và Hoa Nương cứ quanh quẩn trong đầu hắn, cực phẩm mỹ nhân hiếm có khó tìm, nếu hắn bỏ lỡ hai người này, chắc chắn là sẽ hối hận đến chết.

Do đó, hắn tranh thủ gọi điện đến.

Ban đầu, Hoa Nương từ chối, nhưng sau những lời cầu xin năn nỉ của Phú Dụ Sâm thì cũng đồng ý và nhận được một đống lời cảm ơn từ Phú Dụ Sâm.

Điện thoại vừa cúp, Hoa Nương lộ ra một nụ cười giảo hoạt, nhìn Cửu thiên tuế trước mặt.

“Cửu thiên tuế, cá mắc câu rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »