- 🏠 Home
- Sảng Văn
- Thiên Chi Kiêu Tử
- Tôi Trở Lại Với Mười Vạn Tử SĨ
- Chương 14: Người làm công, hồn cũng làm công
Tôi Trở Lại Với Mười Vạn Tử SĨ
Chương 14: Người làm công, hồn cũng làm công
Editor: ST
Dù sao cũng là quay video cho trường học cũ của mình nên đương nhiên địa điểm quay chắc chắn là ở trường trung học thực nghiệm số một Lâm thành, phong cảnh ở đây cũng khá đẹp, học sinh đang trong kỳ nghỉ, bây giờ lấy cảnh ở sân trường thì không còn gì tốt hơn.
Tần Nguyên đến trường từ sớm, khoảng tám giờ sáng, còn đặc biệt mặc bộ cổ phục màu đỏ ở Nam Tấn, thành thật mà nói, không ngờ bộ quần áo này cũng có thể trở thành một công cụ kiếm tiền, quay video cho trường, lương tới năm vạn.
“A Nguyên, em đến rồi sao, mau vào đi, đoàn đội quay phim đã đến, nhưng bọn họ nói quay quảng cáo thì cần phải trang điểm, em cố gắng nha.”
Lần đầu tiên cô Mạnh thấy Tần Nguyên mặc bộ đồ này cũng trố mắt, trước kia Tần Nguyên chỉ mặc đồng phục cũng đã rất đẹp trai, nhưng bây giờ mặc bộ cổ phục này, một chính một mười so với nam minh tinh trên TV.
Tần Nguyên rất hợp với màu đỏ, là loại chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác, không hề có một chút nữ tính nào.
“Vâng, em sẽ cố gắng.”
Đã làm việc thì không được kén chọn, những ngày này Tần Nguyên cũng nhớ đến ước mơ đầu tiên của mình, trước khi xuyên đến Nam Tấn, ước mơ của Tần Nguyên là đậu vào Đại học Bắc Kinh, học kinh tế tài chính, sau đó tự mình lập nghiệp.
Nhưng không ngờ vừa chớp mắt đã xuyên đến Nam Tấn, ước mơ này cũng không thực hiện được nữa.
Cô Mạnh dẫn Tần Nguyên đến khu vực làm việc đã được trường học chuẩn bị sẵn, cô giải thích: “Đoàn đội hôm nay không phải là đoàn đội quay phim bình thường, đó là một đội quay chụp nổi tiếng trong giới giải trí, cô đoán em cũng không biết rõ, nhưng nhϊếp ảnh gia là đàn anh khóa trên của em, tên Phú Dụ Sâm, cậu ấy học đạo diễn và nhϊếp ảnh ở Học viện điện ảnh. Phong cách cá nhân của cậu ấy rất mạnh mẽ, hiệu trưởng phải dùng quan hệ mới có thể mời được.”
Không thì cũng không phải chờ tới một tuần sau mới quay.
Tần Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, người cao một tám đứng bên cạnh cô Mạnh nhưng lại trông vừa nhỏ nhắn vừa đáng yêu.
Hai người đi tới, người đàn ông đang hút thuốc cạnh lan can tầng năm của trường học nhìn sang, quả nhiên thiếu niên áo đỏ đã thu hút sự chú ý của hắn, Tần Nguyên cảm thấy có người đang chăm chú nhìn cậu, ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó đột ngột chuyển hướng.
Chỉ là một ánh nhìn bình thường, Tần Nguyên cũng nhận ra người này không có ác ý nên cũng thu hồi ánh mắt, quay lại nhìn cô Mạnh bên cạnh.
Trên tầng năm, Phú Dụ Sâm mặc quần áo màu đen nhíu nhíu mày, không nghĩ đến hắn có thể thấy một mầm mống tốt ở trường học cũ của mình, vừa nhìn thấy, Phú Dụ Sâm đã cảm giác được Tần Nguyên đã vượt qua nhiều nam minh tinh trong giới giải trí.
Ngày nay, các sao nam rất ưu chuộng lối thời trang hơi nữ tính, họ đều trang điểm tinh xảo như nữ minh tinh, đâu giống đứa nhỏ kia, chỉ mặc một bộ trường bào màu đỏ đã nổi bật lên vẻ mềm mại của con trai, thế nhưng bạn học ở dưới kia cao một mét tám, vừa vặn kìm hãm màu sắc nổi bật này.
Nghĩ đến hai người gần lên đây, Phú Dụ Sâm xoay người, dụi tắt điếu thuốc, đi vào nơi trường học chuẩn bị cho bọn họ quay chụp.
Nơi quay đầu tiên là lớp học.
Nhưng lần này Hiệu trưởng Trịnh quyết định chơi lớn, không quay đồng phục của trường cho nên bọn họ mới chọn lớp học trên tầng năm, lớp học này có hướng tốt nhất, thấy được bao quát chỗ đẹp nhất ngoài sân trưởng.
Cực kỳ thích hợp để quay quảng cáo.
Tần Nguyên đi theo cô Mạnh lên tầng năm, vừa đi vừa trò chuyện, sau khi hai người đến nơi, ở đây có rất nhiều nhân viên đang chỉnh sửa máy móc và sắp xếp đồ đạc, đôi khi ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Tần Nguyên đều sẽ lộ ra ánh mắt kinh diễm.
Hiệu trưởng Trịnh đứng trên hành lang nói chuyện với Phú Dụ Sâm, lúc này Tần Nguyên mới nhìn thấy người đàn ông lúc nãy đã nhìn cậu, người này cao hơn mét bảy, mặc áo sơ mi và quần tây đen, tóc cắt đầu đinh, nhìn rất gọn gàng, chắc là Phú Dụ Sâm mà cô Mạnh đã nói.
Thấy hai người đi đến, hiệu trưởng Trịnh cười hỏi.
“A Sâm, đứa nhỏ này, là một đại soái ca đúng không?”
Ông rất thích nói đùa với học sinh, Phú Dụ Sâm cũng nhìn qua, nhíu mày.
“Đúng vậy.”
Mùi khói thuốc thoang thoảng bay đến khiến Tần Nguyên hơi khó chịu, nhưng trước mặt người xa lạ cậu sẽ không biểu hiện ra vẻ không thích.
“Chào đàn em, tôi là Phú Dụ Sâm, cũng từng là học sinh ở đây, có thể coi là đàn anh của cậu.”
Phú Dụ Sâm chào trước, giọng nói cũng như thân hình đều mạnh mẽ lôi cuốn, là kiểu người khiến người khác tin tưởng.
“Chào đàn anh, em là Tần Nguyên, mong anh sẽ giúp đỡ.”
Tần Nguyên cũng nghiêm túc chào hỏi đối phương, cảm giác được ánh mắt của Phú Dụ Sâm đang đánh giá cả người mình, lông mày của Tần Nguyên vô thức nhíu lại.
Ở Nam Tấn không có ai dám nhìn cậu như vậy.
Nhưng Phú Dụ Sâm cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, vẫy tay về hướng lớp học.
“Người đến rồi, mau đến trang điểm!”
Có hai người bên kia nhanh chóng chạy đến, hai mắt tỏa sáng khi nhìn thấy Tần Nguyên, sau đó dựa theo yêu cầu của Phú Dụ Sâm, đưa Tần Nguyên đến ngồi trước bàn trang điểm đã được chuẩn bị sẵn bên ngoài lớp học.
Trên bàn bày rất nhiều món đồ dùng trong trang điểm, nhìn rất chuyên nghiệp.
“Nếu thấy khó chịu thì nói với tôi.”
Thợ trang điểm là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, giọng nói dịu dàng, nhìn Tần Nguyên như đang nhìn một đứa trẻ.
Tần Nguyên ngoan ngoãn ngồi trang điểm ở bên đó, bên này hiệu trưởng Trịnh biết Phó Dụ Sâm có hứng thú với Tần Nguyên thì tức giận vỗ vai hắn.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Người ta không phải là người muốn kiếm ăn trong giới giải trí, đứa nhỏ này học rất giỏi, sau này muốn vào đại học Thượng Kinh, lúc đó tương lai rộng mở, cậu từ bỏ tâm tư xấu xa đó đi.”
Hiệu trưởng Trịnh biết rõ học sinh của mình, Phú Dụ Sâm là đạo diễn, chuyên quay dựng, soái ca mỹ nữ đã từng gặp nhiều vô kể, động một chút là muốn kéo người ta vào giới giải trí, cũng không chịu nhìn thử người ta có muốn hay không.
Hiệu trưởng Trịnh biết Phú Dụ Sâm vừa mở một studio, dự định tìm một vài nghệ sĩ để ký hợp đồng.
“Ái chà chà~hiệu trưởng tốt của em, em đâu dám đào chân tường trước mặt thầy a, người ta muốn đi học ở đại học Bắc Kinh, sau này là tinh anh của xã hội, làm sao chịu để ý đến giới giải trí chứ.”
Phú Dụ Sâm bị cảnh cáo thì cười vui vẻ, trong lòng lại tự nhủ, hiệu trường nha, thầy không cho em động thủ nhưng thầy nhìn xem đứa nhỏ đang mặc đồ gì nha!
Trước khi đến Phú Dụ Sâm cũng biết, quần áo mặc khi lên hình là của Tần Nguyên, sau khi thấy người, Phú Dụ Sâm không chỉ hứng thú với nhan sắc của Tần Nguyên mà hắn còn tò mò cả bộ quần áo Tần Nguyên đang mặc, khiến Phú Dụ Sâm cảm thấy, thân thế của đứa nhỏ này không hề đơn giản.
Chỉ nhìn qua hai lần, Phú Dụ Sâm đã biết được, bộ trường bào của Tần Nguyên được may rất tinh tế, thậm chí còn tinh xảo hơn mấy bộ cổ phục ở đoàn làm phim của hắn, đặc biệt là Ngũ Trảo Kim Long được thêu trên bộ đồ, lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, vừa nhìn đã biết được thêu thủ công bằng chỉ vàng, nếu là vàng giả sẽ không thể chiết xạ ra những màu sắc lấp lánh như vậy.
Chưa nói đến giá tiền của bộ quần áo này, chỉ cần nói đến ngọc bội màu xanh lá cây mà Tần Nguyên đang đeo, màu sắc này, giá ít nhất cũng mấy triệu.
Dù Phó Dụ Sâm không hiểu rõ về ngọc nhưng hắn làm việc trong giới giải trí nhiều năm, nhà hắn cũng có chút điều kiện, có thêm nhiều kiến thức, chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra, bạn học nhỏ Tần Nguyên này có chỗ nào giống như cần đến giới giải trí lăn lộn?
Nếu hắn chạy theo mời, sợ rằng người ta còn chê hắn chướng mắt.
Sau trận cảnh cáo của hiệu trưởng Trịnh, Tần Nguyên cũng trang điểm xong.
Khuôn mặt vốn đã tuấn tú, nay càng trở nên góc cạnh hơn, mang theo vài phần khí chất quý phái, chỉ cần đứng đó cũng khiến người ta có cảm giác cực kì cao quý.
Các nhân viên đều lén nhìn Tần Nguyên, có người còn định hỏi lát nữa có thể chụp ảnh chung được không, dù sao thì Tần Nguyên thật sự rất đẹp trai.
So với những nam nghệ sĩ kia thì rất khác biệt, dù mặc trường bào màu đỏ nhưng Tần Nguyên mang đến cho người nhìn cảm giác tự phụ ưu nhã của một chàng trai đang ngắm hoa, chứ không phải vẻ đẹp nữ tính.
Trang điểm xong, buổi quay hình cũng bắt đầu.
“Cậu không cần nhìn vào mấy quay, tùy tiện làm một vài việc là được, tôi sẽ tự canh chỉnh.”
Những người không phải nghệ sĩ, nếu bắt họ nhìn vào máy quay sẽ tạo ra cảm giác giả tạo, nên Phó Dụ Sâm vừa điều khiển máy quay vừa nói với Tần Nguyên.
Lớp học dùng để quay phim nên được dọn dẹp rất sạch sẽ, chỉ có trên bàn chỗ Tần Nguyên đang ngồi có giấy bút, để phù hợp với quần áo của Tần Nguyên, nhân viên còn chuẩn bị thêm bút lông.
Tần Nguyên rất có hứng thú, cầm bút lông, bắt đầu viết.
Máy ảnh cũng bắt đầu lấy nét, những ngón tay thon dài của thiếu niên như bạch ngọc, dù bây giờ đang cầm một cây bút lông rẻ tiền nhưng lại đem đến cảm giác cây bút kia rất đắt.
Sau đó mọi người nhìn thấy, Tấn Nguyên đứng chỗ đó, bắt đầu viết, một lúc sau, trên giấy đã có một bài thơ.
Phú Dụ Sâm đưa ống kính sát vào, quay cận cảnh những nét chữ xinh đẹp, bài thơ trên giấy rất phù hợp với những thiếu niên này – *Đăng khoa hậu.
*Đăng khoa hậu (Sau khi thi đậu): là một bài thơ Thất ngôn tứ tuyệt của Mạnh Giao sau khi ông thi đậu Tiến sĩ (thi lần hai).
Tích nhật ác xúc bất túc khoa,
Kim triêu phóng đãng tứ vô nhai.
Xuân phong đắc ý mã đề tật,
Nhất nhật khán tận Trường An hoa.
Dịch nghĩa:
Ngày xưa hèn mọn chẳng cần bàn,
Phóng đảng hôm nay tứ ngút ngàn.
Đắc ý gió xuân mau vó ngựa,
Một ngày ngắm hết hoa Trường An!
Bài thơ đã hình thành hai thành ngữ để đời là ‘Xuân phong đắc ý’ để chỉ những việc đắc ý trong đời sống hàng ngày như : Thi đậu, làm ăn thành đạt, trúng số, có được người yêu, kết hôn ... và “Tẩu mã quan hoa’, dịch nghĩa là ‘Cưỡi ngựa xem hoa’. Thành ngữ này lúc đầu dùng để chỉ gặp được việc xứng ý toại lòng và tâm lý vui vẻ, nhưng hiện nay thường dùng để chỉ việc gì đó chỉ làm qua loa, lấy lệ, làm một cách hời hợt cho xong việc ... Cưỡi ngựa xem hoa thì làm sao mà xem cho kỹ được!
Đây là khoảng thời gian vừa thi đại học xong, những thiếu niên này chắn chắn rất muốn tiến về phía trời cao biển rộng, cũng có thể coi như là ‘Xuân phong đắc ý, tẩu mã quan hoa’ ~
Phú Dụ Sâm càng thêm khẳng định Tần Nguyên xuất thân từ một gia đình rất tốt, chỉ riêng bức thư pháp này đã có phong phạm của một bậc thầy, so với những bức thư pháp của lão sư chuyên nghiệp được đoàn làm phim thuê còn đẹp hơn, thế là hắn càng thêm tận tâm quay phim.
Những cảnh quay sau đều diễn ra rất suôn sẻ, dù là trong lớp học hay ngoài sân trường, Tần Nguyên chỉ cần tùy tiện hành động, Phú Dụ Sâm đều tận tâm quay lại.
Quay xong, trời cũng đã tối.
Lúc về, Phú Dụ Sâm chủ động nói với hiệu trưởng Trịnh là để hắn đưa Tần Nguyên về nhà, hắn lái xe, Tần Nguyên ngồi nghỉ ngơi ở phía sau, trong chốc lát đã đến dưới chung cư.
“Cảm ơn đàn anh.”
Dù là đối phương đã gần bốn mươi tuổi, nhưng Tần Nguyên vẫn nghe lời hiệu trưởng Trịnh gọi hắn là đàn anh.
Đêm tối, ánh đèn mờ nhạt chiếu trên khuôn mặt như ngọc của thiếu niên, thật sự rất mê hồn, Phú Dụ Sâm vẫn không nhịn được, đành lén cầm cuốc, đào góc tường trường học của mình.
“À…bạn học Tần, cậu cũng biết tôi đang làm trong giới giải trí. Không biết cậu có muốn gia nhập giới giải trí không? Cậu có ngoại hình rất tốt, sao không cân nhắc chuyện này thử?”
Hắn đứng bên cạnh cửa sổ xe, nhớ đến khuôn mặt của Tần Nguyên, tùy tiện ra mắt cũng có thể thu hút rất nhiều lưu lượng. Thật sự hút ống kính.
Tần Nguyên đứng trong màn đêm, chưa mở miệng đã nghe thấy giọng nói của Tần Nhạc Văn.
“Bệ hạ, là ngài sao?”
Tần Nhạc Văn đi từ sau phòng bảo vệ tới, ngày hôm nay hắn mặc áo sơ mi màu hồng, tóc dài xõa xuống vai, nhìn có mấy phần lười biếng nhưng lại rất xinh đẹp. Sau khi nhìn thấy Tần Nguyên, con ngươi lóe sáng, bước nhanh tới, khuôn mặt đập vào ánh mắt Phú Dụ Sâm khiến hắn lập tức trợn cả mắt, ngây dại nhìn chằm chằm Tần Nhạc Văn.
Cũng không biết là do ánh trăng tối nay quá đẹp hay vì vẻ đẹp kinh tâm động phách dưới ánh trăng của người trước mắt, Phú Dụ Sâm nhìn Tần Nhạc Văn đi tới, khuôn mặt có thể dựa vào vẻ đẹp để phạm tội đang đến gần hắn, khiến nhịp tim Phú Dụ Sâm đập điền cuồng không thể kiểm soát như muốn nhảy khỏi l*иg ngực.
Tần Nguyên còn chưa kịp nói gì, âm thanh kích động của Phú Dụ Sâm lại vang lên.
“Cô bé, em có muốn làm đại minh tinh không? Cái loại mà có thể kiếm được rất nhiều tiền đó!!!”
- 🏠 Home
- Sảng Văn
- Thiên Chi Kiêu Tử
- Tôi Trở Lại Với Mười Vạn Tử SĨ
- Chương 14: Người làm công, hồn cũng làm công