Editor: ST
Những người đến từ Nam Tấn này đã đạt được một thỏa thuận, bọn họ cũng biết rằng, nhờ Tần Nguyên mà họ mới được đến thế giới này, dù ở đây người người bình đẳng thì sao? Nếu không có Bệ hạ thì bọn họ cũng không đến đây được.
Đối với chuyện này Tần Nguyên hoàn toàn không biết gì cả, khi hắn ở Nam Tấn, những người ở dưới tranh quyền đoạt thế, nhưng cũng chỉ là chuyện bình thường, dù ở trong cung hay trên triều đều có đủ loại thế lực xen lẫn vào nhau, không phải gió tây thắng gió đông thì cũng là gió đông thắng gió tây, chuyện bình thường mà thôi.
Làm một Hoàng đế, nên nhắm mắt làm ngơ trước những vấn đề nhỏ.
Sáng sớm hôm sau, khi Tần Nguyên tỉnh dậy, Đại thái giám Tần Nhạc Văn yêu dấu của hắn bước vào phòng, hắn đã cho phép Nhạc Văn có thể vào phòng hắn mà không cần gõ cửa, bởi vậy, Tần Nhạc Văn xem chuyện này thành vinh hạnh chỉ mình mình có.
“Thần hầu hạ Bệ hạ thay quần áo.”
Từ nghèo lên giàu dễ, nhưng từ giàu xuống nghèo lại rất khó, Tần Nguyên vẫn đứng ở đó để cho Nhạc Văn thay quần áo cho hắn, con ngươi đen láy tựa như vực thẩm nhưng thực tế là hắn vẫn chưa tỉnh ngủ.
Khi còn ở Nam Tấn, hắn phải lên triều lúc bốn giờ, hơn nữa phải dậy sớm chuẩn bị, thường sau ba giờ đã bị gọi dậy, việc này khiến Tần Nguyên ngủ gà ngủ gật trên ghế rồng rất nhiều lần.
Sau này, khi Tần Nguyên lên nắm quyền, hắn thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi của triều thần, thời gian lên triều đổi thành tám giờ sáng, thoải mái hơn nhiều.
“Mấy giờ rồi?”
Tần Nguyên ngơ ngác hỏi giờ, thật ra hắn vẫn muốn nằm trên giường nhưng nghĩ đến, nhất định Nhũ mẫu đang đợi hắn ở bên ngoài, đành phải thức dậy.
“Bẩm Bệ hạ, đã qua nữa *giờ Mão.”
*Giờ Mão: khoảng thời gian từ 05:00 tới 07:00 sáng.
Sau khi giúp Bệ hạ mặc áo sơ mi, cài nút, chải đầu, Tần Nhạc Văn thấy Bệ hạ hình như đã tỉnh ngủ, nhưng nhìn vẻ mặt đờ đẫn của ngài, hắn biết có lẽ Bệ hạ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng vừa buồn cười vừa đau lòng.
Nếu bọn họ không ở đây, chắc lúc này Bệ hạ vẫn còn đang ngủ.
Tần Nguyên chuẩn bị xong đi ra, nhìn thấy Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ đã ăn mặc, trang điểm chỉnh tề, trên mặt mới nở nụ cười.
“Bệ hạ Vạn phúc kim an~”
Hai người hành lễ, chắp hai tay sang bên cạnh, đầu gối hơn cong xuống, đoan trang xinh đẹp như những nữ tử trong bức họa.
“Miễn lễ, hai người vừa đến đây, có chỗ nào chưa quen không?”
Kêu hai người đứng lên, Tần Nguyên quan tâm hỏi.
“Bẩm Bệ hạ, lão nô không cảm thấy khó chịu, chỉ cần ở cạnh Bệ hạ, lão nô đều cảm thấy rất thoải mái.” Vạn Quỳnh Lan cười ngọt ngào, bà đang ở thời kỳ hoàng kim của phụ nữ ba mươi, vừa có sự quyến rũ vừa có chút ngọt ngào.
“Thần cũng như vậy, chỉ cần có thể ở bên cạnh Bệ hạ là được.”Chân Lan Sơ cũng lên tiếng, giọng nói trong trẻo như chuông reo, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu.
“Tốt, vậy chúng ta ăn cơm trước đi.” Tần Nguyên nghe xong mới gật đầu nói, nhưng ngẫm lại những lời hai người nói cũng chỉ là rắm cầu vòng, lúc ở Nam Tấn, cả hai đều là người được hầu hạ, bây giờ hai người phải chen chúc trong một phòng nhỏ sao có thể thoải mái cho được, mấy lời đó chỉ an ủi thôi.
Mong là người ở Nam Tấn đừng tới đây nữa, nơi này của hắn không còn đủ chỗ nữa rồi.
Bốn người tới bàn ăn, chỉ có mình Tần Nguyên ngồi xuống, ba người còn lại đều đứng bên cạnh, chuẩn bị hầu hạ Bệ hạ dùng cơm.
“Bây giờ đã không còn giống ngày xưa, bên cạnh trẫm chỉ còn các ngươi, nếu không thì cùng ăn cơm đi?”
Sau khi Tần Nguyên ngồi xuống, nhớ đến bây giờ đã đến thế giới hiện đại, hắn vẫn giống như Hoàng đế cổ đại thì có chút kỳ quái, nên đề nghị mọi người cùng ăn cơm.
Vừa nói xong, ba người trước mắt lập tức dùng hành động để chứng minh lòng trung thành của mình.
Vạn Quỳnh Lan quỳ xuống: “Bệ hạ, việc dĩ hạ phạm thượng như thế này, lão nô tuyệt đối không thể làm.”
Tần Nhạc Văn quỳ xuống: “Bệ hạ, một ngày làm nô, cả đời làm nô. Bệ hạ đối xử tốt với thần như vậy, làm sao thần dám cậy sủng mà kiêu?”
Chân Lan Sơ quỳ xuống: “Bệ hạ, điều này tuyệt đối không thể chấp nhận được. Xin hãy rút lại mệnh lệnh của ngài.”
Sinh ra ở nơi có chủ nghĩa đế vương, họ coi Tần Nguyên là vua của mình, đương nhiên tôn ti trật tự đã khắc sâu vào máu, bây giờ tất cả đều nhất trí một cách lạ thường, tuyệt đối không thể ăn cơm chung một bàn với Hoàng đế Bệ hạ.
Hồi đó, lúc Tần Nguyên nắm quyền triều đình, Vạn Quỳnh Lan là Nhũ mẫu của Hoàng đế đương nhiên sẽ đắc thế, gần như là một bước lên trời, khiến nhà mẹ và nhà chồng của bà cũng gà chó lên trời, nhưng Vạn Quỳnh Lan cũng không dám tùy tiện, thậm chí khi Tần Nguyên nghĩ đến việc để Vạn Quỳnh Lan đổi cách xưng hô cũng bị Vạn Quỳnh Lan từ chối.
Bà nói, ai ai trong thiên hạ cũng biết bà là Nhũ mẫu của Hoàng đế, đủ loại người đi theo lấy lòng, nhưng nếu bà ỷ vào ân sủng của Hoàng đế mà ức hϊếp người khác, chắc chắn sẽ làm xấu thanh danh của Tần Nguyên, bởi vậy cho đến khi Vạn Quỳnh Lan qua đời, Vạn Quỳnh Lan đều xưng lão nô trước mặt Tần Nguyên.
Hai người còn lại khỏi cần nói, đều là trọng thần trong triều, khi Tần Nguyên mở tiệc chiêu đãi quần thần cũng phải phân bàn để ăn, vua ở trên, thần ở dưới, bối phận bị rối loạn là điều cấm kỵ.
Tần Nguyên ngồi đó, nhìn ba người quỳ trên mất, trong lòng cũng hiểu, dù hắn có nói bao nhiêu cũng vô dụng.
Người ở Nam Tấn đều có ý nghĩ của riêng mình, nếu hắn cứ nhất quyết yêu cầu đối phương thay đổi, thì sẽ khiến mọi người khó chịu, nên hắn chỉ có thể nói.
“Đứng dậy hết đi, trẫm cũng chỉ tùy tiện nói thôi.”
Đương nhiên hắn không tức giận, người bên cạnh không muốn thay đổi thì không thay đổi, dù sao nếu sau này ra ngoài, chỉ cần hắn không xấu hổ, thì người khác sẽ là người xấu hổ.
Làm Hoàng đế gần trăm năm, Tần Nguyên không còn để ý đến ánh mắt của người xung quanh nữa.
Thế là ba người nhìn nhau, lúc này mới chịu đứng dậy.
Chân Lan Sơ tiến lên một bước, khom người hành lễ: “Bệ hạ, Mạnh Tử có câu, *phụ tử có tình thân, quân thần có nghĩa, vợ chồng có phân biệt, lớn nhỏ có trật tự, bạn bè có lòng tin. Thần biết Bệ hạ đối với chúng thần rất tốt, nhưng lễ nghi không thể nói bỏ là bỏ, Bệ hạ là quân, một ngày làm thần, cả đời làm thần, ở đời này, Bệ hạ vẫn là quân của chúng thần.”
*Phụ tử có tình thân, quân thần có nghĩa, vợ chồng có phân biệt, lớn nhỏ có trật tự, bạn bè có lòng tin: được đề cập lần đầu trong sách Mạnh Tử, thế kỷ thứ ba trước Công nguyên. Năm nhóm nhưng có là mười thành phần, trong đó ai nấy đều có bổn phận thích ứng riêng.
Những người như bọn họ đến đây vì Bệ hạ, đi theo Bệ hạ đến đây, nếu lấy lý do ở đây người người bình đẳng mà ai cũng dám *khi quân thì đây chính là thần tử bất trung.
*Khi quân: khi dễ, khinh thường Hoàng đế
Thần tử bất trung – gϊếŧ chết.
Tần Nhạc Văn và Vạn Quỳnh Lan đều có chung ý nghĩa, chỉ những lúc như thế này họ mới đứng chung một chuyến tuyến, giữ gìn tôn nghiêm của Hoàng đế.
Không biết sau này sẽ có bao nhiêu người nhận được ân huệ của Bệ hạ đến đây, nếu ngay từ đầu bọn họ đã làm sai thì sau này những người kia cũng sẽ học theo, khi đó Bệ hạ phải làm sao đây?
Tần Nguyên ngước mặt lên nhìn, thấy vẻ mặt của ba người giống nhau, nên cũng từ bỏ.
“Trẫm biết lòng trung thành của các ngươi, chỉ là ở đây khác với Nam Tấn, nếu các ngươi vẫn muốn tất cả đều như cũ thì trẫm sẽ không ngăn cản.”
Đều là những người đã làm bạn bên cạnh hắn nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt, Tần Nguyên cũng có thể biết được suy nghĩ của bọn họ, việc này coi như kết thúc.
Sau đó Tần Nguyên được Vạn Quỳnh Lan hầu hạ ăn xong bữa sáng, rồi đến ba người còn lại. Khi tất cả đều ăn xong, Tần Nguyên dẫn Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ ra ngoài.
Bây giờ trong nhà có thêm bốn người, chỉ mình Nhạc Văn có chứng minh, ba người khác vẫn là hắc hộ, Vương Ngự trù thì tạm thời không cần đến, nhưng Nhũ mẫu và Lan Sơ muốn ra ngoài làm việc, nên Tần Nguyên dẫn hai người đến cục công an.
Vẫn dùng lý do người miền núi như trước, Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ đều là những nử tử yếu đuối, dưới sự đảm bảo của Tần Nguyên, cũng nhanh chóng có được một cái chứng minh đơn giản, mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng vẫn tốt hơn hắc hộ.
Người ở cục công an đều biết Tần Nguyên, biết đây là một đứa nhỏ rất tốt cộng thêm quan hệ của Tần Nguyên với Dư phó cục, hai bản chứng minh thân phận làm rất nhanh, thậm chí không cần báo cho Dư Triều.
Sau khi nhận chứng minh, Tần Nguyên dẫn Nhũ mẫu và Nữ quan của mình đi mua quần áo, dù sao con gái cũng cần phải thay đổi đồ, nhưng tạm thời hai người vẫn không tiếp nhận được việc áo ngắn tay, cuối cùng tìm được một cửa hàng bán cổ phục trên một con phố buôn bán ở Lâm thành, mua mấy bộ váy dài của con gái hay mặc vào mùa hè, lúc này coi như đã hoàn thành hành trình mua quần áo.
Đương nhiên, khoảng thời gian còn lại là để cho họ dần dần làm quen, Tần Nguyên không cản họ ra ngoài, thậm chí còn mua điện thoại cho hai người để họ nhanh chóng hòa nhập với thế giới này.
Không thể không nói, hai người này đều rất thông minh, từ nhỏ Vạn Quỳnh Lan đã học y, chắc chắn là biết chữ, đối với những chữ cái thiếu trước thiếu sau trong điện thoại vẫn có thể tiếp nhận được, hơn nữa còn tải phần mềm học chữ về điện thoại để học tập.
Chân Lan Sơ cũng giống như vậy, tốt xấu gì cô cũng là Ngự tiền Nữ quan, từ nhỏ đến lớn đều học Cầm Kỳ Thư Họa, là một học bá, sau một thời gian có điện thoại đã nhanh chóng thích nghi với thế giới hiện đại.
Thì ra thế giới hiện đại tươi đẹp như vậy, ở nơi này, già có chỗ ở, trẻ cũng có chỗ nuôi, thậm chí phụ nữ cũng có thể ra nước ngoài học tập và làm việc, thậm chí còn có thể tự chọn người yêu, thành gia lập nghiệp.
Những điều này đối với Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ đến từ Nam Tấn thì thật sự là một thế giới mới lạ.
Thông qua điện thoại, hai người bắt đầu xem video, còn đi theo Vương Ngự trù ra bên ngoài mua thức ăn, đi dạo phố, chưa tới mấy ngày, ở trong chung cư có rất nhiều người biết, nhà Tần Nguyên có mấy người thân đến, trừ một người con trai mập mạp hay ra ngoài, ba người khác đều rất đẹp, có một người con trai còn để tóc dài, còn đẹp hơn cả những nữ minh tinh trên TV…
Chỉ một tuần sau, hai người đã hiểu được thói quen sống ở hiện đại, Tần Nguyên thấy hai người thích nghi tốt, tâm tình cũng vui vẻ, mặc dù thỉnh thoảng vẫn nghe một số câu hỏi rất kỳ lạ?
Ví dụ, vì sao mọi người lại theo đuổi, hâm mộ một con hát?
Ví dụ, vì sao trong lịch sử ở thế giới này lại không có ghi chép về Nam Tấn?
Liên quan đến việc này, Tần Nguyên cũng không thấy bất ngờ, dù sao trước khi hắn xuyên qua, lịch sử ở đây không có Nam Tấn, hắn nghĩ có lẽ đó là một triều đại ở thời không khác, cho nên lịch sử ở đây không ghi chép lại.
Thấy Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ đã bắt đầu hòa nhập với cuộc sống ở hiện đại, Tần Nguyên cũng bắt đầu phải đi làm công nhân, bởi vì, thời gian quay video tuyên truyền của trường học chuẩn bị tới…