🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Editor: ST
Nữ tử mặc cung trang nãy giờ vẫn đang quỳ trên mặt đất không phải ai khác mà là một trong những nữ quan hiếm hoi ở Nam Tấn, được phong quan vào giữa và cuối thời Tần Nguyên cầm quyền – Ngự tiền nữ quan trong cung Chân Lan Sơ.
Chân Lan Sơ tên thật là Chân Liên, là thứ nữ tam phòng của Chân gia ở Nam Tấn, mẫu thân là một vũ cơ tuyệt đẹp, sau khi sinh Chân Liên thì qua đời, để lại một nữ tử đáng thương như Chân Liên sống trong một đại gia tộc.
Với xuất thân và địa vị mẫu thân của cô, đương nhiên cô sẽ bị các trưởng bối và tiểu bối trong nhà coi thường, hơn nữa mẫu thân cô còn là một vũ cơ, Chân Liên được thừa hưởng nhan sắc của mẫu thân, từ nhỏ cô đã có ngoại hình ưa nhìn, khuôn mặt kiều diễm động lòng người, dáng người thanh tú, khiến nam nhân không thể rời mắt.
Chân gia nuôi cô vì muốn lợi dụng Chân Liên lấy lòng các quan đại thần nên cô đã được bồi dưỡng từ nhỏ, Cầm Kỳ Thư Họa không gì không giỏi, trông cậy vào việc Chân Liên sẽ trở thành một món vũ khí sắc bén của Chân gia, nhưng chưa từng nghĩ món vũ khí này lại là một lưỡi đao tẩm độc, tổn thương người khác cũng tổn thương chính mình.
Lúc đó Tần Nguyên mới ngoài hai mươi, đang định động thủ với các thế gia trong triều, nên đã cải trang xuất hành, bí mật dẫn người đến Chân gia ‘chơi đùa’, không những khiến Chân gia không kịp trở tay mà còn vừa vặn gặp được Chân Liên đang bị thân thích của Chân gia ức hϊếp, hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đưa cô vào trong cung.
Sau này, có vài người trong triều nhắc đến chuyện này luôn nói Chân Lan Sơ may mắn, nhờ sự tốt bụng của Bệ hạ mà có thể thoái khỏi một nơi nước sôi lửa bỏng như Chân gia.
Nhưng không ai biết rằng, Chân Liên bị Chân gia bồi dưỡng nhiều năm đã sớm biết được mẫu thân của cô không phải chết vì khó sinh, mà là sau khi sinh không bao lâu, bị cha ruột của cô đưa đi tiếp khách, cuối cùng bị những người khách kia chơi chết.
Kỳ thật việc Tần Nguyên cải trang xuất hành cũng không phải được che giấu kỹ càng, sau khi Chân Liên nghe được việc này, liền tính kế một nam nhân háo sắc là thân thích của Chân gia, cố ý dùng thêm huân hương khiến hắn ta mất lý trí, vừa lúc ngay trước mặt Tần Nguyên xém chút nữa bị làm nhục.
Anh hùng cứu mỹ nhân thật ra cũng chỉ là một vở kịch được dàn dựng từ trước.
Tần Nguyên cố ý làm nội bộ Chân gia tan rã, còn Chân Liên dựa vào thông minh và tài trí của mình mà biết được không ít chuyện của Chân gia, cuối cùng chỉ tốn khoảng hai năm, Chân Liên đổi tên thành Chân Lan Sơ, cũng tự tay cho Chân gia một mồi lửa báo thù cho mẫu thân của mình.
Hơn chín trăm bảy mươi người trong chín tộc của Chân gia, chết sạch toàn bộ.
Sau này Chân Lan Sơ đã làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu cho Tần Nguyên, hơn nữa cô cực kì có thiên phú trong việc kiếm tiền nên đã trở thành túi tiền của Tần Nguyên, tiền tài kiếm được không liên quan đến quốc khố, đều để cho Tần Nguyên dùng riêng, phần lớn đều được Tần Nguyên dùng để bồi dưỡng tử sĩ và phụ cấp cho người thân của họ.
Trong khoảng thời gian giữa và cuối khi Tần Nguyên nắm quyền, Chân Lan Sơ vẫn không lấy chồng, từ nhỏ cô đã phải học cách hầu hạ, lấy lòng nam nhân, tất nhiên là cực kỳ ghét nam nhân, sau khi theo Tần Nguyên, chỉ những lúc gặp Tần Nguyên mới mặc váy, những lúc khác đều mặc đồ nam, mãi cho đến khi Tần Nguyên già, Chân Lan Sơ cũng đã già, cô sống rất lâu, hai năm sau khi Tần Nguyên băng hà mới chết.
Kết quả vừa chết đi vậy mà được sống lại lần nữa, thậm chí còn gặp được Bệ hạ đã băng hà.
“Thần…Chân Lan Sơ bái kiến Bệ hạ, Bệ hạ Vạn phúc kim an.”
Sau cơn khϊếp sợ ngắn ngủi, lập tức quỳ sấp trên mặt đất, hai tay úp xuống đất, hành đại lễ ở Nam Tấn.
Thấy Nhũ mẫu được sống lại, Tần Nguyên cực kì cao hứng, dù sao đã năm mươi năm không gặp, bây giờ nghe được giọng nói của Chân Lan Sơ mới dời ánh mắt qua nữ tử đang quỳ trên mặt đất.
Cung trang màu đỏ rực lung lây, phác họa thân hình xinh đẹp của nữ tử một cách sống động, đây là một chiếc *váy quây ngực gần giống loại váy thời nhà Đường. Do lúc đó Tần Nguyên nói loại cung trang này đẹp nên sau này cung trang của cung nữ trong cung đều đổi thành loại này.
*Váy quây ngực thời nhà Đường: Trang phục của triều đại nhà Đường về cơ bản là mặc 3 mảnh vải gồm: váy, áo choàng, áo lót. Chất liệu vải thường mỏng manh, nhẹ nhàng.
Cung nữ cấp thấp hầu như đều mặc váy màu vàng nhạt, chỉ có cung nữ cấp cao mới có thể mặc cung trang màu đậm, cấp bậc càng cao thì màu sắc của quần áo càng đậm.
“Lan Sơ?”
Nhắc mới nhớ, cái tên này là do Tần Nguyên đặt, không ít người ở Nam Tấn đều lấy việc được Hoàng đế ban tên hay ban họ là việc may mắn, giờ này nhìn thấy Chân Lan Sơ, nói thật, Tần Nguyên rất vui mừng.
Hắn còn đang lo lắng về việc ngày càng nhiều người đến đây, không nghĩ đến, bây giờ túi tiền của hắn cũng đến rồi!
“Có thần.”
Lúc này Chân Lan Sơ mới dám ngẩng đầu nhìn vị Hoàng đế đã trở về thời niên thiếu, không chỉ có Hoàng đế, còn có nữ tử bên cạnh ngài, cũng chính là Nhũ mẫu Vạn Quỳnh Lan.
Trong tên của cô có chữ Lan là vì cô có một chút liên quan đến Nhũ mẫu Vạn Quỳnh Lan.
Hồi đó, những thế gia kia ức hϊếp Bệ hạ nhỏ yếu, nắm quyền thống trị, thậm chí còn tìm cách sát hại trước khi Bệ hạ trưởng thành, đều là vị Nhũ mẫu này luôn ở bên cạnh bảo vệ Bệ hạ để Bệ hạ an ổn mà lớn lên, Chân Lan Sơ biết tổ tiên của Vạn Quỳnh Lan hành nghề y, chính bà cũng đã từng làm nghề này, bằng không thì chỉ một nữ tử yếu đuối làm sao mà bảo vệ được một tiểu hoàng đế thất thế?
Y thuật của Vạn Quỳnh Lan rất tốt, chỉ sợ là còn tốt hơn cả Ngự y trong cung mấy phần.
“Đứng dậy đi, trẫm đã nói rồi, quan lại trong triều gặp trẫm không cần phải quỳ.”
Đôi mắt Tần Nguyên hiện ý cười, Vạn Quỳnh Lan bên cạnh cũng cảm thấy sự vui vẻ của hắn, lông mày cũng có mấy phần biểu hiện hắn đang kích động, nhìn nữ tử đang đứng lên liền nhớ đến xuất thân của cô.
Chân Liên, nữ tử yếu đuối đã tự tay tiêu diệt một đại gia tộc, chính là túi tiền của hắn.
Sau khi Chân Lan Sơ đứng dậy, dáng vẻ càng thêm thướt tha mềm mại khiến người thương tiếc.
Tương phản với thân hình, đôi mắt màu hổ phách lại kiên định sáng ngời, sùng bái nhìn Tần Nguyên, nhớ đến những tin đồn ở dân gian, đều nói Bệ hạ là thần tiên, có phải cô và Vạn cô cô cũng được đi theo Bệ hạ đến nơi ở của Tiên nhân?
“Nhũ mẫu, Lan Sơ, trẫm không nhĩ rằng sẽ được gặp lại hai người, nhớ lần cuối cùng trẫm gặp Nhũ mẫu là Nam Tấn năm thứ năm mươi tư, lúc đó thân thể của Nhũ mẫu không tốt, trẫm phái Ngự y trong cung đến, người lại nói thân thể của mình tự mình biết, sau đó liền…”
Khỏi phải nói, Vạn Quỳnh Lan mỉm cười hiền lành nhìn thiếu niên gần như là con trai mình.
“Bệ hạ, ngài không cần nhớ lại chuyện đó, lão nô là thầy thuốc tất nhiên biết được tình trạng sức khỏe của bản thân, bây giờ vừa mở mắt đã nhìn thấy Bệ hạ khi còn nhỏ, lão nô đã rất hài lòng, trước kia Bệ hạ luôn nói Hoàng lương giấc mộng, xem ra ông trời còn thương lão nô, cũng cho lão nô được Hoàng lương giấc mộng, để lão nô còn có thể gặp lại Bệ hạ…”
Ký ức còn đang dừng lại thời điểm sắp chết, Vạn Quỳnh Lan vẫn cảm thấy đây chính là giấc mơ của mình.
Lúc Bệ hạ còn nhỏ, Vạn Quỳnh Lan thường xuyên trò chuyện với Bệ hạ, có lần nghe Bệ hạ nói khi một người sắp chết, những ký ức của người mà họ quan tâm nhất sẽ không ngừng hiện lên trong đầu, khi kết thúc người đó cũng chết.
Bà nghĩ mình vẫn đang trong giấc mơ trước khi chết.
Thấy Nhũ mẫu vẫn còn tưởng đây là mơ, Tần Nguyên cũng không biết nên vui hay buồn, dù sao Nhũ mẫu vẫn như vậy, quan tâm hắn nhất, bây giờ đến đây, bà cũng nên vui mừng một chút chứ?
Nghĩ vậy, sắc mặt của Tần Nguyên hiếm khi dịu xuống, đôi mắt ôn nhu nhìn nữ tử trước mặt.
Nhũ mẫu vẫn giống như trong trí nhớ của hắn, là bộ dáng lúc hắn vừa xuyên đến Nam Tấn.
“Nhũ mẫu, đây không phải là mơ, đây là thế giới mà trẫm từng nói với người, trẫm đã không còn ở Nam Tấn nữa, nơi này cũng không phải Nam Tấn, là một thế giới khác…”
Hắn không biết phải phân biệt hai nơi như thế nào, hắn muốn nói rõ nhưng lại cảm thấy có quá nhiều điều không nói rõ được.
Vạn Quỳnh Lan nghe vậy, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Bệ hạ, ý của Bệ hạ là lão nô đã đi theo Bệ hạ đến một thế giới khác? Bệ hạ…ngài đã?”
Bà vừa kinh ngạc vừa khϊếp sợ, chỉ có một khả năng duy nhất khiến con người có thể trẻ lại .
Chân Lan Sơ, đôi mắt sáng ngời, bất chấp nguy cơ mạo phạm Hoàng đế mà mở miệng.
“Bệ hạ, hai năm sau khi ngài băng hà, thần cũng ra đi. Bây giờ thần có thể sống lại, đây là ân huệ của Bệ hạ?”
Nghe như vậy, Vạn Quỳnh Lan cũng đã hiểu tình hình, nhất thời nhìn Tần Nguyên trước mặt, ánh mắt càng thêm yêu thương, đôi môi run rẩy nhưng không biết nên nói gì.
“Ừ, hai người đều sống lại, tại một thế giới mới.”
Tần Nguyên gật đầu, biết nói ra lời này, hai người thông minh này sẽ hiểu được.
Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ nhìn nhau, Vạn Quỳnh Lan mở miệng: “Bệ hạ, lão nô có mấy lời muốn hỏi Chân Nữ quan, mong Bệ hạ cho phép.”
Làm Nhũ mẫu, tất nhiên là sẽ có được sự tôn trọng của Tần Nguyên, thế là Vạn Quỳnh Lan và Chân Lan Sơ đến một phòng khác nói chuyện, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Tần Nguyên.
Hắn đi qua đi lại mấy lần, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười, trong tiếng cười có một niềm vui hiếm có.
Đúng vậy…Ở hiện đại trừ vợ chồng Dư gia được coi là thân nhân của hắn, hắn cũng chỉ có một mình, bây giờ những người quan tâm hắn ở Nam Tấn đều sẵn lòng từng người từng người đến đây, này không phải là một chuyện khiến hắn vui mừng à?
Kết quả là, lúc Nhạc Văn với Vương Ngự trù trở về, liền nhìn thấy Bệ hạ đang rất vui vẻ đứng trong phòng khách.
“Bệ hạ Vạn an~”
Hai người lập tức hành lễ vấn an, đương nhiên, Vương Ngự trù còn cầm theo đồ để nấu bữa tối cho Bệ hạ.
“Miễn lễ.” Giọng nói của Tần Nguyên rất vui vẻ, ngay cả Vương Ngự trù cũng có thể cảm nhận được.
“Vương Ngự trù, hôm nay chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, bữa tối có năm người.”
Tần Nguyên bàn giao, Vương Ngự trù lập tức tuân mệnh, sau đó cầm đồ đi nhà bếp chuẩn bị, gian phòng nhỏ này rất ảnh hưởng hắn phát huy, bất quá nhớ đến lời nói của Cửu thiên tuế, đợi tìm hiểu rõ tình hình hiện tại, tất nhiên sẽ xây lại cho Bệ hạ một cung điện mới, Vương Ngự trù liền yên tâm.
Vốn Tần Nhạc Văn muốn hỏi lý do Bệ hạ vui vẻ, kết quả, gian phòng vốn dĩ không người bên kia đột ngột mở ra, người đi ra khiến Tần Nhạc Văn chững lại rồi lập tức hành lễ.
“Bái kiến Vạn cô cô.”
Còn Chân Lan Sơ bên cạnh Vạn Quỳnh Lan, không đủ tư cách được Cửu thiên tuế hành lễ.
“Cửu thiên tuế.”
Vốn dĩ Chân Lan Sơ muốn hành lễ với Tần Nhạc Văn.
Bốn người trong phòng khách, không khí cũng trở nên căng thẳng, nhưng Tần Nguyên vẫn rất vui vẻ.
“Nhũ mẫu, Nhạc Văn và Vương Ngự trù cũng đến thế giới này, sau này mọi người có thể chăm sóc và hỗ trợ lẫn nhau.”
Tần Nguyên không hề cảm nhận được cảm giác căng thẳng sắp bùng nổ trong phòng khách, còn Tần Nhạc Văn bị hai nữ tử nhìn chằm chằm, nụ cười càng thêm kiều diễm.
Vạn Quỳnh Lan liếc nhìn cách ăn mặc của Tần Nhạc Văn, lông mày nhíu lại.
“Bệ hạ yên tâm, lão nô sẽ hòa thuận với Cửu thiên tuế.”