Anh nhìn cô bằng ánh mắt khó chịu, giọng trầm xuống, "Lâm Âm, cô muốn chơi trò gì? "
Lâm Âm: "…"
Anh ta không nghe thấy sao? Cô xin lỗi anh một cách trịnh trọng như vậy, anh cho rằng cô đang giở trò đồϊ ҍạϊ với anh sao? Hình ảnh của cô trong tâm trí Chu Chính Đình đã hóa thành như thế này sao? Cô làm cái gì anh cũng nghĩ cô không tốt?
Lâm Âm đột nhiên nản lòng.
"Tôi không muốn chơi bất cứ cái gì. Ba tôi được bao bọc bởi hai đứa con chúng ta. Ông ấy luôn coi anh như con ruột của mình. Ba tôi giờ già đi và tôi không muốn ba phải lo lắng về mối quan hệ của chúng ta. Tôi hy vọng anh có thể quay lại trụ sở chính để giúp đỡ. "
"Tôi nói, cô không cần phải kiểm tra tôi, tôi ở lại nước ngoài khá tốt"
Người này thực sự là ...
"Tôi không kiểm tra anh, tôi hy vọng anh ... "
"Cảm ơn lòng tốt của cô, không cần."
Chu Chính Đình đặt cốc nước xuống, xoay người bước lên lầu, vẻ mặt không muốn nói chuyện với cô nữa. Lâm Âm cũng giận anh ta, vậy tại sao anh ta lại nghĩ rằng cô đang kiểm tra anh ta? Nhưng nghĩ đến trước đây cô cũng đối xử tệ với anh, thái độ trước đây của cô đối với anh cũng vô cùng xấu, cho nên Chu Chính Đình có phần hận cô, đúng không?
Từ trong lòng anh hận cô, tại sao kiếp trước lại vất vả cứu cô?
Chu Chính Đình lên lầu, thay một bộ quần áo thường ngày màu đen, tuổi không còn trẻ lắm, năm nay 24 tuổi, bộ trang phục giản dị này càng khiến anh thêm khỏe khoắn.
Thấy anh đi ra ngoài, Lâm Âm liền hỏi:
"Anh đi đâu vậy? "
Anh cũng không thèm nhìn cô, nói:
"Có việc."
Lâm Gia Thuần vừa đi lên, thấy Chu Chính Đình muốn ra ngoài liền hỏi một tiếng: "Con đi đâu sớm vậy?"
Đối với Lâm Gia Thuần, Chu Chính Đình thái độ tốt hơn nhiều, thuận theo trả lời một câu, "Con cùng mấy người bạn ra ngoài hội tụ."
Lâm Gia Thuần cũng không để ý anh ra ngoài gặp bạn nói: "Buổi chiều sớm trở về đi, buổi tối con cùng A Âm đến nhà Triệu gia ăn tiệc rằm. Ta và mẹ của con sẽ không có đi. Ta và mẹ con tuổi cũng đã lớn náo nhiệt quá cũng không muốn đi "
Chu Chính Đình liếc nhìn Lâm Âm, trả lời: "Vâng."
Lâm Âm cũng sẽ đi dự tiệc rằm của nhà họ Triệu. Sau khi trở về từ công ty, đầu tiên là cô đi thay váy. Cô gọi điện thoại cho Chu Chính Đình, anh ta đã đến nhà họ Triệu trước rồi, cha đã bảo hai người cùng đi, nhưng anh đến một tiếng lại không nói liền đi đến Triệu gia trước, rõ ràng là anh không muốn đi cùng cô, nhưng Lâm Âm cũng không để ý. Lâm Âm tình cờ gặp Ngô Tư Vũ trước cửa nhà Triệu gia, Ngô Tư Vũ là bạn thân nhất của Lâm Âm, hai người bằng tuổi nhau và quen nhau từ khi còn nhỏ, mối quan hệ của họ luôn rất tốt. Ngô Tư Vũ nhỏ nhắn, khuôn mặt hơi ngắn, trông rất dễ thương.
Ngô Tư Vũ hiển nhiên đang đặc biệt chờ cô, vừa xuống xe liền vẫy tay với cô "A Âm bên đây."
Lâm Âm vội vàng đi tới, Ngô Tư Vũ nhìn cô từ trên xuống dưới, khen ngợi: "A Âm, hôm nay rất đẹp nha. "
Lâm Âm có một mái tóc dài dày, hiện tại đã được vén hết ra. Cô đội một chiếc bờm ngọc trai, mặc một chiếc váy dài được trang trí bằng hoa oải hương. Trang điểm cũng tương đối tao nhã, bộ trang phục này khiến cô trở nên bất diện hơn mười phần.
Hai người cùng nhau bước vào nhà của Triệu gia, Ngô Tư Vũ hỏi cô : "Tớ nghe nói rằng cậu đã chia tay với Hoắc ca, có đúng không? "
Mẹ của Ngô Tư Vũ là vợ hiện tại của Hoắc Ưng và là mẹ kế của Hoắc Dịch Bắc, Ngô Tư Vũ và Hoắc Dịch Bắc hoàn toàn là không có huyết thống anh em.
Lâm Âm nói: "Ừ đúng vậy.”
Ngô Tư Vũ tỏ vẻ hoài nghi, "Không, tớ tin rằng anh trai tớ thích đàn ông và tớ không tin rằng anh ôn hòa sẽ chia tay với cậu. "
Ngô Tư Vũ còn có một người anh tên là Hoắc Húc. Hoắc Húc là anh trai cùng cha khác mẹ của Hoắc Dịch Bắc. Mẹ của Ngô Tư Vũ là bạn gái cũ của Hoắc Ưng, lúc sau khi hai người chia tay, Hoắc Ưng cưới mẹ của Hoắc Dịch Bắc, sau đó mẹ của Ngô Tư Vũ phát hiện ra mình có thai, bà đã tìm mọi cách để tìm Hoắc Ưng và phát hiện ra ông đã kết hôn.
Sau đó, mẹ của Ngô Tư Vũ kết hôn với ba ba của Ngô Tư Vũ. Sau khi sinh Ngô Tư Vũ không lâu sau, cha của cô ấy liền qua đời. Sau khi mẹ của Hoắc Dịch Bắc qua đời, Hoắc Ưng biết rằng ông ta và bạn gái cũ còn có một đứa con trai là Hoắc Húc và cảm thấy tội lỗi với cả hai người nên liền kết hôn với mẹ của Ngô Tư Vũ một lần nữa.
Mẹ của Ngô Tư Vũ và mẹ của Lâm Âm là bạn thân của nhau. Năm đó bà đã chạy đến để tìm Hoắc Ưng và ở lại nhà của Lâm gia. Mẹ và cha của Ngô Tư Vũ đã gặp nhau thông qua mẹ của Lâm Âm. Cha của Ngô Tư Vũ là Phó giám đốc từ nhà máy của gia đình Lâm gia. Sở dĩ Lâm Âm và Hoắc Dịch Bắc có thể biết nhau là dựa vào mối quan hệ này, nếu không Lâm gia không liên quan gì đến Hoắc gia.
Lâm Âm đã nghĩ đến số phận của Ngô Tư Vũ và anh trai của cô trong cuốn sách Là con trai cả của Hoắc Ưng, Hoắc Húc cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Hoắc Dịch Bắc. Không làm gì cả đó cũng là cái gai trong mắt Hoắc Dịch Bắc. Sau khi Hoắc Dịch Bắc nắm quyền nhà họ Hoắc, người phải xử lý đầu tiên là Hoắc Húc, Hoắc Húc đã chết trong một vụ nổ, chết thảm đến mức không tìm được một mảnh xương hoàn chỉnh, nhưng Ngô Tư Vũ và mẹ cô thì không, không lâu sau đó, tung tích cũng không rõ, sợ rằng lành ít dữ nhiều.
Tranh giành quyền lực thường đi kèm với gϊếŧ chóc, tàn khốc và đẫm máu, không biết bao nhiêu người đã trở thành bàn đạp, nhưng từ xưa đến nay vẫn luôn có những người như thế.
"A Âm? Sao cậu không nói? "
Lâm Âm tỉnh táo lại, nói: "Không có gì là không thể. Yêu đương rồi chia tay không phải là chuyện bình thường sao? "
Hôm nay có rất nhiều người ở đây. Sau khi Lâm Âm bước vào cửa quét một vòng, cô nhanh chóng nhìn thấy Chu Chính Đình ở gần lối vào cầu thang.
Anh ta đang đứng với một vài cậu bạn cùng tuổi và nói chuyện.
Là con nuôi của Lâm gia, Chu Chính Đình mang tin đồn là con ngoài giá thú của Lâm Gia Thuần.
Tuy nhiên, người này trông có vẻ thấp kém và không thể chối cãi, nhưng anh thực sự là một nhân vật đóng giả heo ăn thịt hổ. Có thể sử dụng cơ hội để từ từ leo lên, mặc dù những người này không ở trong luồng. Lại cũng có thể mang lại cho anh những tài nguyên mà anh muốn.
Không biết có phải anh cảm nhận được ánh mắt của cô hay không, Chu Chính Đình đang cùng người khác nói chuyện phiếm, nhướng mắt nhìn về phía trước, vừa vặn với ánh mắt của Lâm Âm.
Lâm Âm cười với anh ta, vẻ mặt không chút thay đổi, tự nhiên thu hồi ánh mắt, tiếp tục cùng người khác nói chuyện. Lâm Âm liếc nhìn Hoắc Dịch Bắc tình cờ uống một hớp với ly rượu, đôi mắt rũ xuống, vẻ mặt không chút biểu cảm, giống như sự chế giễu của người khác không có liên quan gì đến mình.
"Yêu nhau rồi chia tay là chuyện bình thường, nhưng cậu không phải thực thích Bắc ca sao?"
Lâm Âm hoàn hồn nói: "Ai nói cả đời chỉ được thích một người? "
Hai người bước vào phòng khách nhà họ Triệu lúc này hiển nhiên đã được sắp xếp lại, hầu hết đồ đạc đều được dọn đi, kê vài bàn rượu, kê ghế sô pha ở trong góc để mọi người thư giãn trò chuyện.
Hai người đi hết một đoạn đường thì gặp một vài người quen, sau khi họ chào người quen xong, Ngô Tư Vũ định nói chuyện phiếm một lần nữa, nhưng một người quen khác đã nói lời chào.
"Này, A Âm. "
Cả hai cùng ngẩng đầu nhìn lại và thấy vài người đang ngồi trên ghế sofa trong góc. Trên ghế salon có khoảng bốn năm thanh niên đang ngồi tán ngẫu, trong đó một người đặc biệt anh tuấn, tại đây một đám thanh niên tài tuấn trung cũng có vẻ như vậy sặc sỡ loá mắt.
Hoắc Dịch Bắc.
Nhà họ Hoắc có vài người họ hàng với nhà họ Triệu hôm nay ở yến tiệc, việc anh ta xuất hiện ở đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Người gọi Lâm Âm chính là chàng trai bên cạnh Hoắc Dịch Bắc, nhìn như mới ngoài hai mươi, tóc ngắn tũn, thấy Lâm Âm nhìn qua, chàng trai cười nói đùa: "Nghe nói cậu đã chia tay với Bắc ca, không phải thật sự đi? "
Cậu ta lại cười: "Hơn ba tháng nữa có thể chia tay được không?"
Hai thanh niên xung quanh cũng cười đùa, cậu lại nói: "Chúng tôi cá cược, cậu chia tay Bắc ca hơn ba tháng được không?"
Lâm Âm cũng không hề tỏ ra khó chịu, hỏi: "Cậu đánh cược bao lâu?"
Cậu ta nói: "Tôi đánh cược ba tháng, tiểu Vũ đánh cược hai tháng, bởi vì chúng ta học cùng trường cấp hai với nhau, A Âm cho tôi thắng đi."
Lâm Âm nói: "Không ai cá rằng sẽ không bao giờ quay lại?"
Nghe Lâm Âm nói, đám người đang cười im bặt trong chốc lát,
"Thật đúng là không có, xem ra các cậu đều thua.”
Không ai lên tiếng nữa.
Tất cả mọi người đều liếc nhìn Hoắc Dịch Bắc, Hoắc Dịch Bắc cầm ly rượu vô thức nhìn Lâm Âm, ánh mắt thâm thúy, như có một đám sương mù ngưng tụ dưới mắt, vầng sáng chói lòa trên đầu cũng không thể chiếu qua.